Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1912: Ta kể cho ngươi nghe một bí mật

Chương 1912: Ta kể cho ngươi nghe một bí mật
Triệu Huyền Dương không thể hiện ý kiến về vấn đề này, cũng không nói gì mà 'tại sao ngươi lại không suy nghĩ cho ta', chỉ nói: "Vậy ngươi nghe tin tức kế tiếp đây... Khổ Giác hòa thượng truy đuổi ba ngày cũng không thể đuổi kịp chúng ta, Huyền Không Tự đã ban ra mệnh lệnh triệu hồi lão trở về, Khổ Mệnh đại sư tuyên bố, Huyền Không Tự không có ý định nhúng tay vào việc các quốc gia phân tranh. Quốc gia chúng ta cũng có Chân Nhân đương đại... không có ý định tha thứ lão một cách đơn giản."
"Cho nên chúng ta muốn rời khỏi nơi quái quỷ này hay sao?" Khương Vọng lại còn có thể cười được: "Nghe cũng không phải chuyện xấu mà."
Triệu Huyền Dương luôn luôn tự tiện coi y và Khương Vọng là một phương, lại coi Khổ Giác hòa thượng, người trong khoảng thời gian này đang lục soát toàn bộ Tây cảnh, dự định cứu viện Khương Vọng thành nhân vật phản diện.
Luôn luôn nói là "chúng ta".
Khương Vọng nghe nhiều nên quen, cũng lười phản bác cái gì.
"Theo lý thuyết mà nói, đúng là như thế." Triệu Huyền Dương nói nhỏ.
"Cho nên nếu không theo lý thuyết... sẽ như thế nào?" Khương Vọng hỏi với giọng bình tĩnh.
"Ngươi biết mà." Triệu Huyền Dương thở dài: "Mặc dù Trang Cao Tiện luôn miệng đảm bảo, nói rằng chứng cứ mà hắn ta đưa ra hoàn toàn có thể vượt qua được khâu kiểm nghiệm, lời nói của hắn ta hoàn toàn là sự thật. Thế nhưng rất nhiều người trong nước, trong đó có cả ta, cũng không tin tưởng hắn ta. Cho nên..."
"Cho nên ta không thể tới Ngọc Kinh Sơn hay sao?" Khương Vọng cười: "Bởi vì tam phương Tề Sở Mục tạo áp lực, chân tướng đã không phải do các ngươi tự tiện sắp đặt. Bởi vì Cảnh quốc các ngươi cảm thấy, sự việc ta thông đồng với Ma tộc này, căn bản không chịu nổi việc điều tra công khai? Bởi vì thái độ của Tề quốc tại Mê Giới, Cảnh quốc cảm thấy mình bị khiêu khích sao?"
Kẻ đổ oan cho ngươi, cũng biết được ngươi oan uổng tới mức độ nào.
Những kẻ giả bộ bị lừa gạt, thực ra đều tỉnh táo hơn nhiều so với những người khác.
Bỏ đá xuống giếng chỉ là một việc tiện tay mà thôi, kẻ dưới giếng có chết hay không, có liên quan gì tới bọn họ cơ chứ?
Bởi vì Tề quốc đáp lại với thái độ vô cùng gay gắt, bởi vì ba nước bá chủ hiếm thấy tỏ thái độ lập trường tương đồng, kết quả của trận "công thẩm" trên Ngọc Kinh Sơn, đã không có khả năng lại bị Cảnh quốc đơn độc điều khiển.
Nói cho cùng, Minh ước Tru Ma Thượng Cổ, là minh ước mà cả Nhân tộc cùng phải tuân theo.
Ba nước bá chủ Tề, Sở, Mục cộng lại, càng có thể đại biểu ý chí cho cả Nhân tộc hơn là Cảnh quốc!
Mà thượng tầng Cảnh quốc, cơ bản chưa từng tin tưởng Trang Cao Tiện, cũng chưa từng tin tưởng việc Khương Vọng thông đồng với Ma tộc.
Đại khái bọn họ dựa vào chuyện của Khương Vọng, dự định dằn mặt Tề quốc, lại không nghĩ tới Tề quốc sẽ có phản ứng kịch liệt tới như vậy. Cho tới hiện tại đã là thế cưỡi trên lưng hổ, rất khó xuống.
Cảnh quốc không thể tự bê đá đập chân mình trước cả thiên hạ được.
Cho nên trận "công thẩm" kia, không thể tiếp tục diễn ra được nữa!
Có rất nhiều biện pháp sớm kết thúc công thẩm. Chủ động hủy bỏ tội danh, thừa nhận sai lầm là một cách, "người bị thẩm" có hiềm nghi phạm tội xảy ra việc ngoài ý muốn, cũng là một cách.
Đường đường là Cảnh quốc, đương nhiên không có khả năng nhận sai.
Cho dù đối mặt ba nước bá chủ tạo áp lực, cũng sẽ không chịu lùi bước chịu thua.
Cho nên bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn gì, thật sự không khó tưởng tượng.
Chỉ là...
Đây chính là Cảnh quốc sao?
Đây chính là đế quốc trung ương tự xưng thiên hạ đệ nhất, đã từng trải qua tháng năm dài đằng đẵng sao?
Minh ước Tru Ma Thượng Cổ, đã từng cứu vãn Nhân tộc trong gian nguy. Tại hiện thế, vậy mà cũng lưu lạc trở thành vũ khí tranh đấu hay sao?
Cho nên Khương Vọng đang cười.
Triệu Huyền Dương im lặng một lát, nói: "Bạn bè của ngươi tại những quốc gia kia, chỉ sợ là không nghĩ tới. Bọn họ giúp ngươi, ngược lại hại ngươi."
"Không, không, không." Khương Vọng lắc đầu cười nói: "Bọn họ chưa bao giờ hại ta cả. Ta không thể nói rằng, người dám làm việc nghĩa chọc giận ác đồ, cho nên người dám làm việc nghĩa chính là đồng lõa được. Đó là một chuyện rất vô lý. Ai đang giúp ta, ai đang hại ta..."
Hắn chỉ vào ngực mình, nói: "Nhân tâm tự có một cán cân."
Triệu Huyền Dương cười khổ, nói: "Ngươi nói làm ta cảm thấy rất xấu hổ."
Khương Vọng cười nói: "Vậy không bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa, vứt bỏ Cảnh quốc mục nát, tăm tối, chuyển tới Tề quốc tinh thần phấn chấn, sức sống mạnh mẽ. Phong cảnh Đông Vực rất tốt!"
Triệu Huyền Dương khó được nghiêm túc: "Cảnh quốc là một quốc gia rộng lớn như thế, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện diễn ra, mỗi một ngày đều có rất nhiều quyết định được sinh ra. Nó đã từng phạm sai lầm, còn càng kỳ quái hơn sự tưởng tượng của ngươi. Trách nhiệm mà nó gánh chịu, những chuyện chính xác mà nó đã làm, cũng nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Thân ta ở trong đó, đi theo nó. Có một số chuyện, không thể thay đổi. Có vài sự kiện đúng hay sai, cần thời gian tới kiểm nghiệm. Ta chỉ hi vọng, chờ khi ta đi tới địa vị càng cao hơn, sai lầm mà nó phạm phải sẽ ít đi chút, làm chuyện chính xác, sẽ nhiều hơn chút."
"Như vậy..." Khương Vọng nói: "Ta mong chờ ngươi trở thành một người như vậy."
Triệu Huyền Dương nhìn hắn, thở dài: "Ta vẫn luôn nói muốn kết bạn với ngươi, cũng không phải là lời nói đùa, càng không phải coi ngươi là trò cười. Ngươi đúng là một con người vô cùng ưu tú. Tu sĩ Nội Phủ mà ta tiếp xúc tại Cảnh quốc, không ai có thể sánh nổi ngươi... kể cả là ta khi tại Nội Phủ Cảnh."
Nếu như thật sự phải nói thật, nếu như dứt bỏ lập trường giữa hai bên, khi ở chung mấy ngày nay, hai người đúng là có chút hợp ý, không hề giống như kẻ địch đối chọi gay gắt, ngược lại bầu không khí rất nhẹ nhõm.
Khương Vọng chỉ mỉm cười nói: "Ta nói chúng ta không phải bạn bè, cũng không phải là nói đùa."
Triệu Huyền Dương dừng một lát, cuối cùng nói: "Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi ta." Khương Vọng lắc đầu: "Đều có lập trường riêng, không phân đúng sai."
"Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?" Triệu Huyền Dương hỏi.
Khương Vọng lắc đầu: "Giả thiết không có ý nghĩa, không tới thời điểm lựa chọn chân chính, không ai biết bản thân chân chính là như thế nào."
Triệu Huyền Dương ngẫm nghĩ, lại nói: "Ngươi còn nguyện vọng nào không? Nếu như ta có thể làm được, ta sẽ cố hết sức làm giúp ngươi."
Khương Vọng im lặng một lát, nói: "Ta cho ngươi biết một bí mật được không? Bí mật này được ta giấu trong lòng rất lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad