Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3180 - Trường hận tâm không như nước (3)



Chương 3180 - Trường hận tâm không như nước (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới sự an bài của Ẩn tướng Cao Chính, chức quan chính thức hiện tại của Cách Phỉ chính là Hữu Đô ngự sử của Đô Sát Viện, có trách nhiệm chủ yếu là giám sát, cho nên triều thần mới dùng Ngự sử để xưng hô.
"Đúng vậy, Cách Ngự sử, Trương Lâm Xuyên cùng hung cực ác, thế nhân đều biết. Hắn ta gây họa cho Ngụy, làm loạn Đan, hại Kiều, truyền nọc độc khắp thiên hạ, không phải do Việt quốc chúng ta không kịp ứng đối. Võ An Hầu Khương Vọng kia là bậc anh hùng thế nào? Nhưng không phải cũng phải nhờ lực lượng khắp thiên hạ mới có thể tru trừ Trương Lâm Xuyên sao. Cách Ngự sử có thể khiến Trương Lâm Xuyên sợ hãi bỏ chạy đã là chuyện rất đáng gờm rồi!"
"Nói thật, nếu không phải Cách Ngự sử ứng đối kịp thời, với sự hung ác của Vô Sinh Giáo chủ chỉ sợ không phải chỉ có mỗi Bạch Bình chết."
Đại điện lúc trước còn im lặng không ai lên tiếng, trong khoảnh khắc liền ồn ào náo động. Người người lên tiếng bất bình thay cho Cách Phỉ.
Mặc dù Cách Phỉ không hài lòng với việc người ta nói gã không bằng Khương Vọng nhưng vẫn chắp tay hành lễ với bốn phía.
"Chư vị! Chư vị! Lại nghe ta nói một câu!"
Gã nâng người lên, trên gương mặt nghiêm nghị đầy vẻ uy nghiêm: "Ngôn một ngàn, đạo một vạn, triều đình giao việc phòng bị Trương Lâm Xuyên cho ta, ta vẫn khiến cho nước mất hiền thần, khiến Lang Gia Bạch thị chịu tang, đây là thất trách, ta không thể cãi lại!"
Gã quay người nhìn về phía Bạch Ngọc Hà, khom người hành lễ: "Ta bày tỏ lòng áy náy sâu sắc đến Ngọc Hà huynh, mặc cho huynh đánh mắng đều không oán hận nửa lời!"
Bạch Ngọc Hà không nhìn Cách Phỉ, chỉ ngẩng đầu nhìn vị quốc quân trên long ỷ kia, bi thiết lên tiếng: "Vong phụ vì nước phấn chiến cả đời, từ nhỏ đã dạy ta trung quân ái quốc, cố gắng chuyên cần, bản thân ông cũng luôn tuân theo để làm gương cho ta! Bây giờ chết thảm tại nhà, đây chính là công bằng mà quốc gia dành cho ông sao?"
Một cái cúi đầu, một câu xin lỗi?
Đương kim quốc tướng của Việt quốc là Cung Tri Lương bước ra một bước, ngăn cách ánh mắt Bạch Ngọc Hà.
Bạch Ngọc Hà này quá không hiểu chuyện.
Thân là thần tử, lại đưa ra vấn đề khó cho quốc quân!
Cách Phỉ không chỉ là Cách Phỉ, không chỉ là đích tử của Cách thị - danh môn đệ nhất Việt quốc.
Hiện giờ, gã còn là một tu sĩ Thần Lâm cường đại, là chiến lực cao tầng của Việt quốc, càng là tuyệt thế thiên kiêu đã chắc chắn sẽ đăng lâm Chân Nhân đương thời.
Mà lão sư của gã là Cao Chính, là trụ cột lớn nhất hiện giờ của Việt quốc.
Làm sao có thể vì cái chết của một Bạch Bình Phủ, vì một Bạch Ngọc Hà vẫn còn ở Nội Phủ Cảnh mà đi nghiêm trị gã?
"Ai." Cung Tri Lương hít một tiếng: "Ngọc Hà, ta cũng là người nhìn ngươi lớn lên, nhưng hôm nay thân trên triều đình thì không luận thân sơ, chỉ nói đạo lý. Bình Phủ huynh lâm nạn là chuyện không ai muốn thấy, tâm tình của ngươi ta cũng có thể hiểu. Nhưng chuyện cũ đã qua, người sống vẫn phải sống cho tốt. Hiện giờ, ngươi nên xử lý hậu sự cho ổn thỏa, trọng chỉnh mọi việc trong Lang Gia, chống đỡ môn đình Bạch gia, mới là đạo lý... Ngươi cảm thấy thế nào?"
Cung Tri Lương hạ mắt, mọi người trong đại điện cũng hạ mắt.
Bạch Ngọc Hà trầm mặc.
Hắn ta đã không còn cảm giác được bờ vai của mình.
Chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đang đè nặng.
Tang lễ Bạch Bình Phủ cũng không long trọng.
Thành Lang Gia cũng không đổi áo tang toàn thành.
Chỉ có lão trạch Bạch thị treo cờ, không thiết yến, không đãi khách, vô cùng khiêm tốn.
Đương nhiên rất nhiều người đều hiểu nguyên do của việc khiêm tốn này —— trụ chống trời đã gãy, đại thế khó hồi, danh môn đã từng lừng lẫy Việt quốc không thể không khiêm tốn.
Không có sức mạnh khuynh quyền, sao có thể xứng đôi với thanh thế khuynh quyền chứ?
Chủ mẫu Bạch thị là Văn Quyên Anh ngồi trong thư phòng của trượng phu khi còn sống, ngồi trên chiếc ghế ông đã chết đi... Một thân áo tang, gương mặt đầy sầu bi nhưng cũng không rơi lệ.
Nước mắt nên chảy, trong những ngày trước đó đều đã chảy hết.
Sau khi trượng phu Bạch Bình Phủ bỏ mình, trước khi nhi tử Bạch Ngọc Hà trở về, bà nhất định phải chống đỡ cái nhà này. Mà bà quả thực cũng làm mọi thứ rất tốt.
Giờ phút này, trong ánh mắt của bà, càng nhiều hơn chính là ưu tư.
Nhi tử có biến hóa rất lớn, bà tạm thời không biết là tốt hay là xấu.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Ngọc Hà vẫn luôn là "con nhà người ta", cầm kỳ thư họa, không gì không biết. Đao thương côn bổng, không gì không giỏi. Đạo đức lễ nghi, người người tán thưởng. Có thể xưng là văn võ toàn tài, hoàn mỹ không một tì vết.
Tựa như chính hắn ta đã nói trên triều đình vậy, từ nhỏ Bạch Bình Phủ đã yêu cầu hắn ta trung quân ái quốc, chuyên tâm cần cù, hắn ta quả thực cũng chưa từng lười biếng qua.
Trên Hoàng Hà Hội, bị Hạng Bắc dùng nắm đấm đánh bại, sau Sơn Hải Cảnh lại chênh lệch với Cách Phỉ ngày càng xa.
Nhi tử cố gắng gần như tự ngược, nhi tử lo nghĩ đứng ngồi không yên, bà nhìn trong mắt, gấp trong lòng.
Một phong thư để lại, người đã đi xa, hiển nhiên khiến cho Bình Phủ nổi trận lôi đình, cũng khiến rất nhiều người chê cười nhưng trong lòng bà lại thầm thở dài một hơi.
Nhân phẩm, dung mạo, thiên tư, nhi tử đều có, vốn nên là niên kỷ tiên y nộ mã nhưng lại không có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, mà mỗi tiếng nói, mỗi cử dộng đều cẩn thận hữu lễ, đầy đủ khí tiết. Hắn vẫn luôn bị vây khốn trong dàn khung của "nam nhi Bạch thị", sống thành dáng vẻ dưới ngòi bút phác họa của trượng phu, mỗi ngày đều rất vất vả.
Bà đương nhiên kính yêu trượng phu nhưng bà cũng rất đau lòng cho con trai mình.
Kỳ thật bà biết, sao trượng phu mình có thể không đau lòng cho con trai, sao có thể không nhớ nó chứ? Nhiều lần gây chuyện cãi nhau với bà, cũng đều hy vọng bà có thể viết thư khuyên con trai trở về, chỉ là không có mặt mũi nói thẳng ra mà thôi... Mà bà cũng vờ như không hiểu.
Trong mắt trượng phu, thứ ông nhìn thấy chính là sự dài lâu của Bạch thị, là ngàn năm của Việt quốc, nhìn thấy gợn sóng hung hiểm phía dưới thế cục bình thản, nhìn thấy thứ gọi là trách nhiệm, là đảm đương. Cho nên ông mới không ngừng gây áp lực cho con trai, hy vọng Ngọc Hà trở thành một nhân vật ưu tú hơn.
Nhưng bà chỉ hi vọng con trai mình có thể sống nhẹ nhõm một chút. Không lợi hại cũng không sao.
Nhưng trượng phu chết rồi, nhi tử không thể nào nhẹ nhõm được nữa...
Chuyện đầu tiên sau khi nhi tử về nước chính là khoác hiếu vào triều.
Chuyện đầu tiên sau khi nhi tử về nhà chính là cử hành tang lễ của Bình Phủ.
Trong tộc, rất nhiều người đều cảm thấy, vào thời điểm này, Bạch thị cần dùng một trận tang lễ long trọng để duy trì thể diện Bạch thị.
Là Bạch Ngọc Hà dẹp mọi nghị luận, yêu cầu mọi thứ giản lược, vạn sự khiêm tốn.
Bà cũng không hiểu hết quyết định của con trai nhưng bà vẫn ủng hộ hết lòng. Để Bạch Ngọc Hà gánh vác gia tộc chính là hy vọng khi còn sống của Bình Phủ. Dù cho kết quả như thế nào bà cũng nguyện ý gánh chịu mọi thứ cùng nhi tử.
Mà giờ khắc này, nhi tử quỳ ở trước mặt bà, chậm rãi nói với bà: "Con muốn rời khỏi nơi này."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad