Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1970: Ngũ ngục giai không hữu ách lai (1)

Chương 1970: Ngũ ngục giai không hữu ách lai (1)
Hôm nay là ngày mười lăm tháng chín, chính là ngày phúc địa khiêu chiến trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hắn cũng được coi như chủ nhân thứ bốn mươi bảy của Hổ Khê Sơn, nên cần phải nghênh đón sự khiêu chiến của chủ nhân thứ bốn mươi tám của phúc địa Chương Lũng Sơn.
Khương Vọng luôn luôn không chịu bỏ qua mấy dịp phúc địa khiêu chiến cũng là cơ hội để cho các cường giả giao thủ như thế này. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn luôn gặp phải những chuyện bất trắc mà phải bỏ lỡ thời cơ quan trọng này. Giống như lần phúc địa khiêu chiến vào ngày mười lắm tháng tám trước, hắn phải xoay xở ở bên trong Thượng Cổ Ma Quật cả một ngày trời, đến cả cơ hội lienlacj với Thái Hư Huyễn Cảnh cũng không có.
Ngày hôm đó ở bên trong phúc địa xuất hiện một hàng chữ ở bên trên quỹ tích hư ảnh –
[Chủ nhân thứ bốn mươi tám của phúc địa Chương Lũng Sơn muốn gửi lời mời khiêu chiến, có muốn ứng chiến hay không?]
Tới cũng đã tới rồi...
Khương Vọng quả quyết đáp ứng.
Tiếng gào thét từ Luận Kiếm Đài vang vọng khắp Tinh Hà, cùng với tiếng gào thét từ một tòa Luận Kiếm Đài khác ầm ầm đụng vào nhau, hợp vào một chỗ.
Khương Vọng đã quá quen với cảnh tượng thế này rồi, hắn chỉ chăm chú quan sát đối thủ, nhưng hắn lại phát hiện... Hóa ra đối thủ là người quen.
Nói chính xác thì hắn biết người kia, người kia chắc cũng biết tới hắn, nhưng hai bên chưa bao giờ nói chuyện qua.
Người này mang mũ cao, đeo đai lưng lớn, rất có phong cách của nho sĩ cổ.
Hai tròng mắt thâm thúy, biểu tình đàng hoàng, trên vai đao một cánh cung cực lớn.
Bất ngờ chính là hắn ta chính là Thần Tị Ngọ, người đã từng đại diện cho Tống quốc trong trận đấu không hạn chế ở Hoàng Hà Hội!
Người này dùng cả tên thực và diện mạo vốn có của mình xuất hiện ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh này... Thật là hiếm lạ,
Khương Vọng trước giờ vẫn giữ nguyên thái độ không nói lời nào khi nhận khiêu chiến, hoặc nếu có nói cũng sẽ không nói quá nhiều..
Nhưng hôm nay hắn không nhịn được mà noia: “Không nghĩ tới Thần tiên sinh xuất hiện ở đây vẫn giống hệt bên ngoài hiện thế, không hề sử dụng bất kỳ thuật che giấu gì.”
Thần Tị Ngọ tựa hồ cũng không qua ngạc nhiên khi người khác nhận ra danh tính của hắn ta, hoặc là hắn ta đã vốn mang trong mình sự tự tin kiểu “ai trong thiên hạ mà chẳng biết đến danh tính của ta”.
Giờ phút này, hắn ta chỉ nâng tay lấy cây đại cung từ trên vai xuống, lạnh nhạt nói: “Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, sinh ra không chối bỏ nhan sắc, chết đi không thay đổi gương mặt. Là người nơi nào chính là người nơi đó, cần gì phải che giấu cơ chứ?”
Vị Khương mỗ nào đó thay đổi cả tên, họ cho đến nhan sắc cười khan một tiếng nói: “Thần tiên sinh, mời.”
Thần Tị Ngọ đã đi qua Quan Hà Đài, nói cách khác hắn ta nhất định đã xem được trận chiến mà hắn đạt được giải nhất.
Khương Vọng không muốn Thần Tị Ngọ phát hiện ra thân phận của hắn, nên hắn thu lại toàn bộ tâm tư ứng phó, lần này hắn chỉ muốn tấn công ở phương diện thần hồn mà thôi.
Nếu như sử dụng mấy cái thuấn phát đạo thuật như Lửa Giận với Ngũ Thức Địa Ngục hay bí tàng mới thì sẽ không sợ bị người khác phát hiện ra.
Chữ “ mời” vừa mới rơi xuống, dây cung to lớn đã ngay lập tức chuyển động.
Thần hồn của Khương Vọng cũng chuyển động.
Đầu tiên hắn mở ra bí tàng Vẫn Thần, sau đó lại kích phát Ngũ Thức Địa Ngục.
Ngũ Thức Địa Ngục giả, nhãn ngục, nhĩ ngục, tị ngục, thiệt ngục, thân ngục.
Nhãn ngục rơi, đưa mắt không thấy.
Nhĩ ngục rơi, bịt tai không nghe.
Tị ngục rơi, khứu giác đã mất.
Thiệt ngục rơi, ăn không biết ngon.
Thân ngục rơi, không biết bây giờ người mình đang ở nơi nào, cũng không biết người này là người nào!
Giống như một con người tùy ý cho người khác xẻ thịt vậy!
Khương Vọng triệu phát Ngũ Thức Địa Ngục, phát huy ưu thế thần hồn của chính mình, trong giây lát không ai biết.
Nhưng Ngũ Thức Địa Ngục vừa mới xuất hiện, hắn liền nhìn thấy một tòa cung điện thần thánh cổ xưa huy hoàng, được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huy hoàng, cao không thể với, trải rộng khắp nơi, xuyên qua lịch sử, chịu đủ tang thương. Nguy nga đồ sộ, bất khả xâm phạm.
Trong lòng Khương Vọng ngộ ra, đây chính là Uẩn Thần Điện của Thần Tị Ngọ! Hình chiếu từ biển của Tự Nguyên Thần.
Lao tù sắp xuất hiện của Ngũ Thức Địa Ngục, so với tòa thánh điện cổ xưa này, giống như là muốn dùng cỏ tranh để trói mãnh hổ vậy, đúng là mơ tưởng hão huyền! Vừa yếu ớt lại vừa buồn cười.
Ngay cả một chút gợn sóng cũng không xuất hiện nổi.
Ngũ Ngục hạ xuống, Ngũ Ngục đều vô dụng.
Sau đó Khương Vọng liền thấy bên trong thần hồn, có một mũi tên sắc nhọn, bay đến trước mặt.
Hắn nhớ mũi tên này, bởi vì hắn đang phải đối mặt với nó!
Đây là mũi tên xuất phát từ Thần Tị Ngọ, nhưng mà ngoài việc xâm nhập thần hồn, nó còn xuất hiện ngoài đời thật.
Khương Vọng đương nhiên biết rằng mình không thể là đối thủ của Thần Tị Ngọ, nhưng vẫn muốn nỗ lực trả giá lớn nhất trên phương diện thần hồn, cảm nhận thực lực thật sự của thiên kiêu Thần Lâm cảnh.
Khởi phát thần hồn, khởi động Đan Kỵ Nhập Trận Đồ, mục tiêu không phải là Thông Thiên Cung hay là Uẩn Thần Điện của Thần Tị Ngọ, mà kéo mũi tên thần hồn này vào Đan Kỵ Nhập Trận Đồ.
Dùng một trận đồ chuyên dùng để tấn công thần hồn để phòng thủ, cũng chỉ là muốn hơi hơi trì hoãn trận chiến, giúp cho bản thân ở trong hoàn cảnh an toàn, lĩnh hội được càng nhiều thủ đoạn của thiên kiêu.
Nhưng chỉ nghe…
Vút vút!
Đan Kỵ Nhập Trận Đồ vừa mở ra liền trực tiếp bị xuyên thủng, mà mũi tên kia lại không hề bị ngăn cản bay tới, cắm vào ngực thần hồn hiển hóa của Khương Vọng.
Hắn đột nhiên mở mắt, trên ngực hắn cũng đã đồng dạng xuất hiện một mũi tên.
Sau đó vút vút vút!
Lại có thêm ba mũi tên, giống như bay xuống từ trời cao, phân ra ghim vào mi tâm và hai vai của hắn.
Chính là Ngũ Xạ gọi là “Tham Liên”!
Thân ảnh Khương Vọng lúc đó liền biến mất, biến mất khỏi Luận Kiếm Đài.
Thần Tị Ngọ nhíu nhíu mày, vừa ra tay liền bắn liền năm mũi tên, hắn ta đương nhiên là dùng thái độ vô cùng đứng đắn để nghiêng chiến đối thủ trong phúc địa này. Mỗi một vòng hắn ta khiêu chiến, đều biết rằng bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh lúc nào cũng có cường giả như mây.
Nhưng đối thủ vừa nãy, hình như hơi yếu quá.
Hắn ta chỉ vừa tiếp xúc đến thủ đoạn thần hồn của đối thủ, loại trình độ sức mạnh thần hồn này, còn cách ngưỡng cửa Thần Lâm cảnh một đoạn nữa… Người này làm sao có thể chiếm cứ phúc địa thứ 47 này chứ?
Biểu hiện hiện tại là thực lực chân chính sao?
Hay là đang bị thương? Hoặc là bị phá vỡ cảnh giới sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad