Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3262 - Một ngụm muốn nuốt mười vạn binh (2)



Chương 3262 - Một ngụm muốn nuốt mười vạn binh (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ bất kỳ một góc độ nào đến xem, Hách Liên Hao Hổ cũng đều không có lý do xảy ra chuyện.
Thân là Chân Nhân tôn thất của Đại Mục đế quốc, đại biểu cho nội tình của "Thiên chi gia tộc" là Hách Liên gia, thực lực của Hách Liên Hao Hổ tuyệt đối không kém. Bản thân ông ta cũng là lão tướng, từng thống lĩnh vương trướng kỵ binh. Trên chiến trường Nhân tộc chiếm cứ ưu thế này, cũng không xông ngang xông thẳng như Diệp chân nhân, một mình tiến công vào thành địch.
Ngược lại, ông ta khá khiêm tốn tùy hành bên trong ba trăm Thương Đồ Thần Kỵ, toàn bộ hành trình chỉ là chú ý an toàn của công chúa Đại Mục là Hách Liên Vân Vân.
Một vị Chân Nhân đương thời như thế, có lý do gì để xảy ra chuyện?
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại chính là Hách Liên Hao Hổ, tại ngay trước mắt Bạch Ngọc Hà, bị một bàn tay đánh cho mất bóng!
Trong sự chấn kinh cực độ cùng mờ mịt, Bạch Ngọc Hà điều động binh sát theo bản năng, mang sạch đội quân trăm người, dùng tư thế rồng quay đầu trong không trung, lướt qua tên khuyển yêu đang đuổi theo sát phía sau kia, liều mạng chạy trốn!
"Thương thanh chi mâu, ha ha ha..."
Bên trong hư không mang lên một tiếng cười oai phong.
Bàn tay to lớn chỉ để lộ bộ lông màu vàng óng kia, sau khi thoải mái đập bay Hách Liên Hao Hổ có ý chặn đường xong, liền nhẹ nhàng hướng ra phía ngoài xé mở hư không, giống như đang xé một tầng cửa sổ bằng giấy mỏng.
Thế là một vị Sư tộc kim giáp uy phong đường đường sừng sững xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Thân hình của ông ta cao lớn như núi. Khuôn mặt chữ điền, đôi mắt màu tím thâm thúy, bộ lông màu vàng óng trương dương, rực rỡ như liệt diễm.
Ông ta ở trong hư không giống như một vầng Kim Dương hoàn toàn mới.
Ánh sáng và nhiệt độ vô cùng tận cũng như đang trải rộng uy nghiêm của ông ta.
Những thứ ở gần quầng sáng ấy.
Dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, một lượng lớn tọa kỳ đều nhao nhao quỳ xuống đất, rất nhiều chiến sĩ cũng theo đó mà phủ phục.
Tình thế ở chiến trường Võ Nam biến đổi lớn!
Thiên yêu Sư An Huyền đăng tràng!
Ông ta chính là lão sư tử trong miệng Viên Tiên Đình.
Sư Thiện Văn xếp hàng thứ chín trong Thiên Bảng tân vương chính là huyết mạch dòng chính của ông ta.
Là cường giả đỉnh phong của Yêu tộc, tham dự chiến tranh chủng tộc vốn không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng ông ta không gia nhập vào đại chiến của Chân Quân cùng Thiên yêu mà lại đến chiến trường hiển uy, lấy lớn hiếp nhỏ, giống như voi đi vào bầy kiến.
Nếu không có mười vạn cường quân thiên hạ, lại có Chân Nhân binh đạo thống lĩnh thì hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được Thiên yêu.
Diễn Đạo là đỉnh cao nhất của siêu phàm, Thiên yêu có cấp độ tu vi cùng Diễn Đạo, theo một ý nghĩa nào đó... Chính là "Trời"!
Mạnh như Chân Nhân đương thời Hách Liên Hao Hổ, vừa đối mặt cũng đã bị một bàn tay ném bay.
Mà dạng cường giả như Hách Liên Hao Hổ, dồn quang diễm ngập trời, mang hết toàn lực ngăn chặn thì cũng chỉ thắng dược chút thời gian cho Hách Liên Vân Vân. Để nàng cùng Triệu Nhữ Thành quét sạch binh trận, thống hợp sức mạnh của Thương Đồ Thần Kỵ, cấp tốc trốn xa.
Nhưng trước mặt một vị Thiên yêu, khoảng cách thế nào mới được tính là xa?
Trước khi hiện thân, Sư An Huyền hình như rất hứng thú với con mắt của Hách Liên Vân Vân nhưng sau khi một thân kim giáp huy hoàng bước ra khỏi hư không lại không nhìn về phía kia chút nào, mà chỉ đột nhiên há mồm!
Mục tiêu của ông ta là toàn bộ chiến trường, là tất cả chiến sĩ bên ngoài thành Nam Thiên, thậm chí không phân biệt là Nhân tộc hay là Yêu tộc!
Cho nên việc Hách Liên Vân Vân chạy đến đâu cũng không liên quan gì ư? Cái gì mà Thương Thanh chi mâu, cái gì mà quân sĩ, chiến mã, khí giới, mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm... Tất cả đều muốn dùng một ngụm nuốt hết!
Vương giả uy nghiêm mở miệng, hóa thành một cái chậu máu cực lớn tràn đầy gió tanh.
Cái miệng lớn này là khủng bố như thế.
Cằm chạm đất, răng chống đến tận trời!
Răng nanh của Sư An Huyền trông vô cùng dữ tợn, giống như từng cây trụ chống trời, lúc chống đến cực hạn, tất cả thanh âm đều biến mất, tất cả ánh sáng đều không còn thấy gì nữa, giữa thiên địa lâm vào sự an tĩnh tuyệt đối, đen đặc tuyệt đối.
Thậm chí chiến trường hỗn độn mà Tả Hiêu, Khương Mộng Hùng chém giết với Thiên yêu cũng đã không còn động tĩnh nào truyền đến.
Giống như, một ngụm này của ông ta có thể nuốt cả trời, cả mọi thứ của thế gian!
Ánh sáng hoàn toàn biến mất, cuồng phong xoay vần.
Vĩ lực vô tận giáng lâm.
Tất cả chiến sĩ, không kể là người hay yêu, đề bị nhổ mất "rễ dưới chân", không tự chủ được mà bay lên trời. Bọn họ hoảng hốt, gầm thét, la hét nhưng đều không tạo nên bất kỳ âm thanh gì!
Tại một thời khắc nào đó, trong sự yên tĩnh tuyệt đối này, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ to như sấm sét.
Ầm ầm!
Ầm ầm đùng đùng!
Nhưng cho dù là tiếng vang kịch liệt như vậy cũng không thể làm dao động sự im lặng tận thế này. Ngược lại, tiếng sấm kia còn như làm nổi bật lên sự yên lặng của cái chết trong thiên địa lúc này.
Sinh cơ càng mãnh liệt, tử vong càng khốc lạnh.
Kháng cự càng mạnh mẽ, hủy diệt càng xán lạn.
Tả Hiêu không có mặt, Khương Mộng Hùng bị ngăn trở, thời khắc này Thiên yêu Sư An Huyền tuyệt đối là tồn tại vô địch có thể quét ngang chiến trường, một ngụm nuốt thiên địa, hủy diệt sinh linh đâu chỉ mười vạn?
Nhưng ngay lúc này, có hai luồng đao quang xuất hiện.
Không, đây không phải là đao quang.
Mà đây là hai vết thương do lưỡi đao quá mức sắc bén, quá mức kiên quyết gây ra cho ánh mắt!
Bởi vậy, thứ mà ánh mắt nhìn thấy, là trong cái miệng to lớn kia xuất hiện một người.
Ông ta là bởi vì bị nhìn thấy mà tồn tại, hay là bởi vì sự tồn tại của ông ta nhất định phải bị nhìn thấy, cho nên mới tập trung bên trong tầm mắt của moi người?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad