Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3974

Chương 3974Chương 3974
1214 chữ
Chương 3974
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trang “Thế hữu duy, duy vu kỳ minh” kia đã nghiệm chứng suy đoán của hắn. Về phần Tật Hỏa Dục Tú, Khánh Hỏa Vương, Khánh Hỏa Nguyên Thần, thậm chí là toàn bộ Khánh Hỏa Bộ, Liên Ngọc Thiền đều báo cáo đầy đủ chỉ tiết cho hắn.
Tật Hỏa Dục Tú đáp lại với giọng tủi thân: “Tỷ tỷ xinh đẹp truyền âm cho thúc hả? Tỷ ấy nói cái gì?”
“Nói ngươi rất ngoan.” Khương Vọng nói.
Tật Hỏa Dục Tú cười hì hì một tiếng, lại trở nên vui vẻ, quay đầu nhìn Vu Chúc đang nhảy múa: “Hắn đang nhảy vũ đạo chiến tranh của Hỏa bộ, có thể nhóm lửa đồ đằng hệ hỏa, gia tăng sức mạnh cho chiến sĩ. Nhưng hắn nhảy sai, sai hai chỗ.”
Giọng nàng ta lanh lảnh.
Khánh Hỏa Quan Văn đang khoa tay múa chân nhảy múa điên cuồng cũng nghe rõ rành rành, suýt nữa trượt chân, nhưng vẫn kiên trì nhảy tiếp... Đang lúc chiến tranh, vương mệnh đã hạ, hắn ta sao dám ngừng?
Đương nhiên Khánh Vương không thể thừa nhận trước đại quân rằng vị Vu Chúc học hành không đến nơi đến chốn của mình nhảy sai, vậy rồi tôn nghiêm của bộ tộc vương quyền ở đâu? Gã ho nhẹ một tiếng: “Có lẽ vũ đạo của Tật Hỏa Bộ và Khánh Hỏa Bộ không giống nhau lắm, cô bạn nhỏ này hiểu lầm là điều dễ hiểu.”
Tật Hỏa Dục Tú đang muốn nói gì đó.
Khương Vọng thấp giọng nói: “Ta biết ngươi là ai.”
Tật Hỏa Dục Tú lại thôi, nghiêng đầu một chút, cái đầu nhỏ xíu, mặt nạ khoa trương, trông cực kỳ vô tội: “Ta là Dục Tú mà! Thúc thúc đã đồng ý với mẫu thân ta là sẽ dẫn ta đi.”
Khương Vọng vuốt tóc nàng ta, cười ha ha một tiếng.
Đây được coi là... chốt kèo rồi.
Chiến sĩ Khánh Hỏa Bộ chẳng hiểu sao lại cảm thấy kỳ quái.
Mặc dù miệng nói về mẫu thân, nhưng mẫu thân cả Tật Hỏa Dục Tú... còn đang trong Hỏa Từ, chưa dám lộ diện, không biết trạng thái thế nào.
Nhưng dường như Tật Hỏa Dục Tú cũng không có ý định đi xem một chút.
Giờ đây Tật Hỏa Bộ thây nằm đầy đồng, người cả bộ gần như chết hết, nhưng cô bé này lại có vẻ như không máy thương tâm.
Khánh Vương nói: “Cô bạn nhỏ. Ngươi thấy những thứ này mà không sợ hãi gì sao? Hay là để ta sai người đưa ngươi ra sau nhé?” “Người chết không khiến ta sợ hãi được đâu.” Tật Hỏa Dục Tú lắc đầu: “Người sống mới có thể tổn thương tới ta.”
Lời này thực sự có lý, nhưng phát ra từ miệng một cô bé tám chín tuổi thì lại khiến người ta chẳng rét mà run.
“Ngươi không thấy buồn sao?” Khánh Vương lại hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
“Ta thực sự không giỏi biểu diễn những thứ này.” Tật Hỏa Dục Tú nói: “Ngươi hy vọng ta khóc lên sao?”
Khánh Vương đang định nói tiếp thì Khương Vọng chợt lên tiếng: “Vương thượng, xin mời ngồi. Đợi lát nữa Ma Long phá phong, ta sợ không chiếu cố tới ngươi được.”
Người chấp chưởng vương quyền đương thời là một người nhiệt tình, lại tha thiết nói với Tật Hỏa Dục Tú: “Bạn nhỏ, đi cùng bản vương đi, đợi lát nữa Lâm Xuyên tiên sinh đánh nhau thì không quan tâm tới ngươi được đâu.” “Để ta ở gần chiếu có vậy.” Khương Vọng nói.
“Có phải người lớn các ngươi đều như vậy không, chẳng bao giờ nói thật?” Sau khi Khánh Vương ởi rồi, Tật Hỏa Dục Tú mới cười hì hì hỏi.
Khương Vọng đáp: “Ta đã nói thật rồi, hắn cũng đã nghe hiểu. Chỉ là ta không nói lời thật đến mức khó nghe mà thôi.”
Tật Hỏa Dục Tú gật đầu như thật: “Ò, tà vậy.”
Khương Vọng bèn hỏi: “Ta vừa rồi có tính là đang bảo vệ hắn không?”
Tật Hỏa Dục Tú nói: “Có lẽ cái chết mới là an toàn.”
Khương Vọng nhìn chằm chằm Tật Hỏa Cung: “Nhưng hắn sẽ không nghĩ như vậy.”
Tật Hỏa Dục Tú xòe bàn tay nhỏ: “Vậy thì hết cách rồi.”
Hai người một lớn một nhỏ, một đứng một ngồi, nhìn về phía Tật Hỏa Cung. Khương Vọng nói với giọng nhẹ nhàng, như đang trò chuyện: *Tỷ tỷ xinh đẹp của ngươi nói với ta, lúc ở phủ tướng quân Khánh Hỏa Bộ, ngươi ở bên ngoài có chút động tĩnh?”
Tat Hỏa Dục Tú nghiêm túc quan sát nghệ thuật dùng binh của Bạch Ngọc Hà và Liên Ngọc Thiền, cũng trả lời như đang nói chuyện phiếm: “Con rồng ở bên trong tới Khánh Hỏa Bộ tìm ta. Ông ta khống chế một người, không biết là thủ đoạn từ lúc nào. Nếu không nhờ ta, không chừng tỷ tỷ xinh đẹp xong đời rồi.”
Khương Vọng không hỏi người kia hiện tại thế nào, cũng không kinh ngạc bởi sau khi giằng co ở Khánh Hỏa Bộ, Ngao Quy còn chơi được chiêu minh tu sạn đạo ám độ trần thương, còn giấu được thủ đoạn như vậy tại Khánh Hỏa Bộ. Chỉ nói: “Xem ra hắn đã đánh giá cao chiến lực của kẻ bị mình khống chế, cũng quá xem thường ngươi.” “Thúc thúc đừng có xem thường ta.” Tật Hỏa Dục Tú ngồi tựa trên xe lăn, ám chỉ gì đó: “Ngươi làm sao phát hiện ra?”
Khương Vọng đáp: “Thật ra đều chỉ là đoán mò. Là chính ngươi đổi tới trước mặt ta, khẳng định suy đoán của ta.”
“Ta không tin đâu!” Tật Hỏa Dục Tú nói với giọng trẻ con hoạt bát: “Người lớn các ngươi lúc nào cũng giả ngu. Ngươi không muốn nói cho ta mà thôi.”
Khương Vọng không tiếp lời, chỉ nói điều mình muốn nói: “Hậu chiêu của Ngao Quỳ tại Khánh Hỏa Bộ cũng đã thát bại, vậy bây giờ có thể khẳng định ông ta đã hết thủ đoạn rồi không?”
Ngao Quỳ quả thực tàn nhẫn độc ác, từ núi Thánh Thú đến Tật Hỏa Bộ, động tác của ông ta quả thực cực nhanh, hạ cờ quả quyết. Thiên Đồ Vạn Tuyệt Trận càng khó ứng phó, có thể nói là một cái xác rùa đen khổng lồ, cho ông ta rất nhiều cơ hội.
Nhưng hiện tại vỏ mai rùa đã bị người ta kiên trì bóc ra từng mảnh giống như đám Khương Vọng sau khi giáng lâm thế giới Phù Lục vẫn luôn giữ vững định lực, kiên quyết thúc đẩy từng đường đi nước bước... Ngao Quỳ trong Tật Hỏa Cung có lẽ cũng chỉ có thể chờ chết.
“Hình như có thể nói như vậy.” Tật Hỏa Dục Tú nhìn Tật Hỏa Cung bắt đầu tỏa ra sương mù màu đỏ, thì thầm: “Đột nhiên rất muốn cắt một khúc hát rul”
Khương Vọng đã rút kiếm tiến lên...
"Đừng hát nữa, ta không thích nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad