Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3093 - Tâm tước








Chương 3093 - Tâm tước



Chương 3093 - Tâm tước




Chương 3093: Tâm tước
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là một quá trình "ấp" tỉ mỉ xa xỉ.
Mãi đến một thời khắc, ý niệm như tinh thể kia đột nhiên "Phá xác", bay lên cao như chim, duỗi mở cánh lớn, bay lượn trên không trung tâm hải.
Mỗi người có cách tu luyện ý niệm khác nhau, cũng có sự biểu hiện cụ thể khác biệt. Ý niệm mà Khương Vọng tu thành vừa lúc có hình dạng như tâm tước.
Dùng cái này làm chủ niệm, lại bắt giữ "niệm ngư" khác làm phân niệm.
Cá hóa thành chim, thế là Tâm Hải sinh sóng.
Tâm niệm Khương Vọng vừa động, một sợi phân niệm liền thắt ở trên thân Trọng Huyền Thắng.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Nếu hắn không nghĩ đến thì nó dường như không tồn tại.
Nhưng chỉ cần hồi tưởng một chút thôi, trong khoảnh khắc liền biết ý niệm của mình rơi ở nơi nào, tùy thời có thể thu hồi, cũng tùy thời có thể lần theo tung tích.
Trong quá trình này, Trọng Huyền Thắng không hề phát giác được điều gì!
Thời gian thuật Niệm Trần tiếp diễn, phụ thuộc vào việc sau khi phân ra thì phân niệm có thể sống sót được bao lâu, ý niệm càng "cường tráng", thì có thể cung cấp thời gian "phản hồi" càng dài.
Khương Vọng đã tu ra "tâm tước", Niệm Trần đã có thành tựu. Tâm tước này linh động hoạt bát, sinh cơ bừng bừng.
Chẳng biết tại sao, vào lúc này, trong cõi u minh bỗng nhiên sinh ra một loại rung động.
Hắn vẫn bình tĩnh ngồi xếp bằng trên nhánh cây ngang, nhưng đã thả chủ niệm ra, nghiêm túc cảm ứng bốn phía.
Nơi này là nơi cuối cùng hắn và Lâm Hữu Tà gặp mặt.
"Tâm tước" vô hình vô chất chỉ mình hắn cảm thụ được, bay ra khỏi Tâm Hải, bay ra ngoài thân, bay nhanh vào nơi xa trong rừng.
Chợt có ánh trăng cùng tinh quang xuyên thấu qua những kẽ lá, nhưng trong khu rừng tối om này chúng vẫn vô cùng thưa thớt, không thể làm bạn với nhau được.
Tâm tước bay nhanh, tuân theo quy tắc chỉ thuộc về thế giới Tâm Hải.
Khương Vọng đang cảm nhận.
Cảm nhận nữ tử phất phất tay, một mình đi xa.
Giống như đang trở về ngày đó.
Cảm nhận tâm tình của người bằng hữu đầu mang khăn vuông, buông tha mọi thứ, rời đi cố hương kia.
Có cảm ứng...
Tâm tước quả thực có cảm ứng, mơ hồ bắt được vết tích đồng loại nào đó!
Là manh mối Lâm Hữu Tà để lại!
Khương Vọng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác vui mừng tột độ, hắn ổn định cảm xúc để tâm tước tiếp tục phi hành.
Lần theo cảm ứng yếu ớt từ nơi sâu xa, tâm tước xuyên thẳng qua cánh rừng, cuối cùng rơi vào trước một cây già bình thường.
Nơi này cách bãi đất trống nơi Khương Vọng ngồi xếp bằng chưa đến ba ngàn trượng.
Cây già này không có gì đặc biệt, dù là thần thông hay đồng thuật cũng không nhìn thấy khác biệt gì.
Nhưng là trong nhận thức của tâm tước, trên ngọn cây kia, có một con mèo đen nhỏ.
Nhỏ bé, rét lạnh, đang nằm cuộn trên chạc cây...
Đó là chủ niệm của Lâm Hữu Tà.
Đúng vậy,, Lâm Hữu Tà quả nhiên để lại manh mối, nhưng thứ nàng để lại là chủ niệm mà không phải phân niệm.
Bản thân điều này chính là một đáp án tàn nhẫn.
Hơn ba tháng trôi qua, con mèo đen này đã vô cùng suy yếu, bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu vong.
Là chủ niệm của một tu sĩ Nội Phủ Cảnh, nó vốn không thể chịu được mưa gió quá lớn.
Nhưng nó vẫn cô độc ở lại nơi này.
Đang chờ một người, không biết có đến không.
Cách nơi này chưa đến ba ngàn trượng, Khương Vọng đang ngồi xếp bằng trên gốc cây ngang, hai con ngươi khép hờ.
Tâm tước đang vỗ cánh trước ngọn cây già này, chần chờ tới gần con mèo đen kia.
Con mèo chủ niệm nho nhỏ, đã như mộng như ảo, cho dù là bên trong thế giới ý niệm, nó cũng không rõ ràng.
Duy chỉ có cặp mắt kia là vẫn còn trong trẻo, giống như nhìn thấu lòng người.
Đôi mắt này như đang hỏi ——
Không biết lúc nào người kia mới lật quyển sách không tên ra xem?
Trong lòng Khương Vọng sinh ra một loại tâm tình chua xót.
Sau đó, con mèo đen nhỏ kia nhẹ nhàng nhảy lên, vỡ nát bên trong đôi mắt của tâm tước.
Thế là hắn nhìn thấy ——
Hắn thấy được ngày 1 tháng 5 năm 3921, hình ảnh cuối cùng lưu lại trong mắt Lâm Hữu Tà.
Hắn thấy được một cái tay, một cái tay tái nhợt không chút huyết sắc, dùng tư thái bình tĩnh mà không thể kháng cự, từ trên đỉnh đầu đè xuống, biến thế giới này... thành một màu đen vĩnh hằng!
Lần đầu gặp Lâm Hữu Tà thực ra cũng không vui vẻ gì.
Khi đó Trọng Huyền Thắng dùng ân tình với Trịnh Thế, giúp hắn lấy một tấm Thanh Bài, để hắn có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Tề cảnh, lặng lẽ đi tới Vân quốc thăm An An.
Hắn đi theo đội ngũ truy bắt của Nhạc Lãnh thuộc Tuần Kiểm Phủ, tụ họp tại Bối quận, vốn chỉ là làm dáng, ứng phó một phen rồi rời đi.
Nhưng Lâm Hữu Tà lại dường như để mắt tới hắn.
Thanh Bài bộ đầu vô cùng cố chấp này, bởi vì hoài nghi hắn có quan hệ với Địa Ngục Vô Môn mà vẫn luôn dây dưa không ngớt. Từ đầu đến cuối cứ luôn theo dõi hành tung của hắn, vừa có cơ hội liền đề ra nghi vấn, về sau thậm chí còn theo tới hải ngoại.
Lần đó, Khương Vọng quả thực ghét nữ nhân này đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có lúc nghĩ đến việc dùng vũ lực.
Đã từng đối chọi gay gắt, cũng đã từng lạnh lùng không thèm để ý, thử lấy thế khinh người, thử uy hiếp cảnh cáo...
Cuối cùng, cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật mình bị Thanh Bài để mắt tới.
Đối với người mới chạm tay có thể bỏng tại Tề quốc như hắn, đối với những bằng hữu có quyền có thế bên người hắn, Trọng Huyền Thắng thân như huynh đệ, Khương Vô Ưu xem trọng hắn... Lâm Hữu Tà dường như đều không thèm để ý.
Trong mắt nữ nhân này, dường như chỉ có luật pháp của Tề quốc.
Nhưng sau khi tiếp xúc càng nhiều, hiểu biết càng nhiều, cảm nhận của hắn về Lâm Hữu Tà cũng chậm rãi biến đổi, nhưng vẫn lựa chọn kính nhi viễn chi (1), chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng.
(1) Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.
Chân chính có thay đổi, xem Thanh Bài bộ đầu này là bằng hữu là từ khi nào?
Hắn cũng không thể nói rõ.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy phòng chưa thi thể kia, kiểu gì Khương Vọng cũng sẽ nhớ tới, dáng vẻ Lâm Hữu Tà bình tĩnh giải phẫu thi thể, dáng vẻ nàng cố ý dùng phương thức cực kỳ tường tận mổ thi để đùa cợt hắn.
Hắn còn nhớ rõ tấm găng tay trong suốt khiến hắn gần như muốn phun tại chỗ kia.
Hắn càng không thể quên, khi biết được từ nhỏ Lâm Hữu Tà đã mắc chứng sợ hãi từ miệng Lệ Hữu Cứu, chỉ có thể dựa vào việc uống thuốc mới có thể chống đỡ nghiệm thi, trong lòng của hắn rung động rất lâu, cũng từ đó sinh ra cảm giác khâm phục.






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad