Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1546: Ninh Kiếm khách

Chương 1546: Ninh Kiếm khách
Trước khi Hoàng Hà Hội bắt đầu có thể đấu với hạng nhất Nội Phủ cảnh trong Thái Hư huyễn cảnh, quả thực là một chuyện vô cùng vui sướng.
Bản thân hắn có thể làm được hay không ư?
Khương Vọng chưa bao giờ nghi ngờ bản thân.
Rất hiển nhiên, đối thủ cũng có tự tin như hắn.
Không có giao lưu trước, cùng tiến vào Luận Kiếm Đài, khi hai đôi mắt tràn ngập chiến ý va vào nhau chính là giao lưu.
Cả hai đều dùng kiếm.
Nhưng kiếm của Khương Vọng chỉ là trường kiếm được chế tạo một cách cực kỳ bình thường, là binh khí thường thấy nhất trong Thái Hư huyễn cảnh.
Còn kiếm của đối thủ thì như một dòng thu thủy, uốn lượn trong tay, chính là trường kiếm đã được khắc vào Thái Hư huyễn cảnh sắp hiện thế - hiển nhiên, gia hỏa này tốn không ít "công"
Khôn phải Khương Vọng không nghxi đến việc khắc Trường Tương Tư vào, nhưng xem công phu cần hao phí thì đã quyết định nên khiêm tốn một chút.
Tướng mạo hai người, đương nhiên không phải chân thân.
Gương mặt của Độc Cô Vô Địch quá mức anh tuấn, anh tuấn đến mức hoàn toàn không có tì vết gì.
Mà khuôn mặt của Thái Hư đệ nhất Nội Phủ đương nhiên thì quá bình thường, bình thường đến mức gần như có thể gắn mặt của bất kỳ ai, hoàn toàn không thể xứng với ánh mắt kiêu ngạo khoe khoang kia.
Nhưng kiếm sẽ không nói dối.
Kiếm của kiếm khách chính là ngôn ngữ chân thật nhất của bản thân.
Xuất kiếm lập tức phát ra tiếng.
Giống như một buổi chiều thu, trên mặt hồ phẳng lặng, gió nhẹ phe phẩy đùa song nước lăn tăn lấp lánh.
Kiếm khí ôn nhu như tình nhân thủ thỉ cứ như vậy mà nhộn nhạo lên.
Nhìn thì mềm mại, nhưng lại không thể tránh.
Đây là kiếm của Thái Hư đệ nhất Nội Phủ, kiếm của nữ nhân này đẹp đến cực hạn.
Với khả năng chiến đấu tài tình không gì sánh kịp, Khương Vọng trực tiếp rút kiếm ra múa, thân thể lả lướt bay bay.
Một kiếm này, không thăng hoa được như danh sỹ, nhưng dùng vào lúc này có hiệu quả rất phù hợp.
Kiếm của ngươi như làn thu thủy, kiếm của ta như nước chảy bèo trôi.
Hai thanh kiếm, một trước một sau, hai người, một tiến một lui, rõ ràng là tranh chấp sinh tử mà lại nhẹ nhàng như múa.
Đây là một cảm thụ vô cùng kỳ diệu.
Đặc biệt là với nữ nhân lấy tên Ninh Kiếm khách này, lại càng như thế.
Kiếm đạo là một thế giới quá vĩ đại, cũng quá mênh mông, mỗi một vị kiếm khách thật sự đều có lý giải đặc biệt với kiếm đạo của mình, cũng muốn gặp được một đạo kiếm thức phù hợp thứ hai, nhưng thực sự không dễ.
Nhưng thân là kiếm khách, đương nhiên nàng sẽ không vì chút cảm nhận ấy mà ảnh hưởng đến kiếm thức. Ngược lại, là vì lấy kiếm đạo tuyệt đỉnh mà thành tài nên nàng cũng cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này mà thản nhiên chuyển ra một kiếm.
Trong làn thu thủy dập dờn, chợt có một kiếm nhảy ra như con cá nhảy lên khỏi mặt nước.
Nhìn kỹ lại, thì đó là một giọt nước.
Tới gần, mới biết là một giọt nước mắt.
Làn thu thủy kia lưu chuyển, tình ý rả rich.
Từng thấy nhành dương liễu rủ bên đầu tường, từng thấy ánh trăng lơ lửng trên lâu tây.
Cho tới bây giờ, một kiếm này...
Hối hận vì để phu quân đi kiếm phong hầu!
(1) Lấy ý theo bài thơ "Khuê oán"
Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu, Xuân nhật ngưng trang thướng thuý lâu.
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu.
Dịch nghĩa Người thiếu phụ nơi phòng khuê không biết buồn, Ngày xuân trang điểm đẹp đẽ bước lên lầu biếc.
Chợt thấy màu dương liễu tốt tươi ở đầu đường, Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu Đây là một kiếm cực kỳ ai oán, cực kỳ tổn thương, do người từ yêu mà sinh oán, không ai hơn được một kiếm nơi khuê phòng này.
Một kiếm này chuyển hướng cực kỳ xảo diệu, thật sự là một bút như thần, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hoàn toàn cuốn lấy kiếm thức song phương, tình cảm biến hóa mà chợt hiện sát cơ.
Khi một điểm kiếm quang kia rơi xuống mi tâm, Khương Vọng đang đắm chìm trong chiêu thức nước chảy bèo trôi chợt phát hiện ra mình không còn đường thối lui nữa.
Đối thủ lấy một loại kiếm thế cực kỳ ai oán phá hết một kiếm thân bất do kỷ của hắn.
Tình nhân dõi hận, khuê phòng ai oán, làm sao ngươi có thể nói mình... thân bất do kỷ.
Khương Vọng như một mảnh lá rụng, trôi dạt đến tận cùng thì đột nhiên lơ lửng.
Toàn thân kéo căng giữa không trung, cảm giác như bỗng nhiên căng cứng vì thân bất do kỷ và tinh thần suy sụp hoàn toàn.
Đây là khi hắn dồn hết sức sống còn sót lại liều chết đánh cược một lần.
Người ngả giữa không trung, kéo ngang một kiếm.
Một kiếm này...
Danh sĩ thất vọng, vẫn phong lưu!
Mười năm nghèo túng, lấy chết xóa thù!
Một kiếm đâm ra, một giọt nước mắt rơi.
Kiếm thức của Ninh Kiếm khách là oán hận khuê phòng.
Một chiêu "Hối giáo phu tế mịch phong hầu" (1) là từ tình thành oán, tuyệt diệu trời sinh.
(1) Hối hận vì đã dạy chồng phong hầu Một chiêu này tiếp nhận một kiếm Thu Ba lúc trước một cách hoàn hảo, dựa vào đó mà thăng hoa.
Giống như văn nhân vung bút, diệu thủ ngẫu nhiên có đựic câu hay, đánh trúng tâm tư biết bao người, được truyền xướng lưu truyền thiên cổ.
Mà Khương Vọng vẫn khéo léo ứng đối.
Như một đôi tình nhân bất hòa đang trò chuyện, như một áng văn chương thiên thừa thượng khải, như một câu chuyện cũ đã xảy ra...
Ngươi có Thu Ba đẫm lệ, ta có nước chảy bèo trôi.
Ngươi hận ta nhiều năm không có tin tức, chỉ biết đến công danh, quên mất cố nhân.
Thế nhưng, bao năm phiêu bạt nơi đất khách quê người...
Ta chưa từng được phong hầu.
Ta chỉ có mười năm nghèo túng, nửa đời thất vọng. Bây giờ ngươi đã hỏi tội, ta liền một kiếm vung ra, lấy sinh tử tiêu ân cừu.
Vạch lằn ngang giữa không trung kéo dài.
Như hơi rượu bốc lên, văn nhân hứng khởi múa bút.
Trực tiếp chém giọt "Lệ" mà Ninh Kiếm khách đánh ra kia làm hai nửa.
Diệu! Thật khéo léo!
Ninh Kiếm khách đắm chìm trong kiếm thức tương hợp mỹ diệu, dường như gặp được tri âm chốn thiên nhai, cảm xúc khẽ nảy mầm. Lúc này, đường như nàng đã quên đi hết thảy, chỉ đắm chìm trong thế giới mỹ diệu của kiếm thuật.
Tay nàng khẽ run lên, nương theo vết cắt chia đôi giọt nước, hóa kiếm quang thành hai đạo.
Một đòn của nàng, cùng lúc phát hai kiếm!
Một kiếm bên trái, tên "Vấn cố nhân"
Một kiếm bên phải, tên "Mạc tư lượng" (2)
(2) Đùng suy nghĩ Hai đạo kiếm quang đồng nguyên sinh ra, một kiếm tương tư, một kiếm trảm tương tư.
Tuy đã hối hận vì dạy phu phong hầu mà chỉ còn lại một mình tịch mịch chốn khuê phòng ai oán, nhưng cũng không nhịn được mà hồi rằng, cố nhân có an hay không?
Nàng vừa lo lắng, vừa tự nói với mình, cần phải chặt đứt tình cảm xưa, chớ nghĩ suy thêm nữa.
Đây chính là kiếm ý lúc trước kéo dài, chính là hai tình cảm cùng tồn tại một lúc.
Một kiếm trước không thương tổn, một kiếm sau không tuyệt tình, đón nhận quá khứ, lại mở ra rất nhiều khả năng.
Đây là thế, ý, thuật tương hợp, gần như là một kiếm hoàn mỹ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad