Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2218: Sơn Hải Luyện Ngục (3)

Chương 2218: Sơn Hải Luyện Ngục (3)
“Đây là khôi lỗi thạch quái do môn nhân Mặc gia chế tạo ra, dùng để mô phỏng hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh.” Tả Quang Thù thuận miệng nói: “Thạch quái bên trong Sơn Hải Cảnh, sẽ không dễ đối phó như vậy.”
“Ngoại trừ Trọng Huyền lực gấp mười lần bên ngoài, nơi đây chỉ có thạch quái thôi sao?” Khương Vọng hỏi.
“Đúng, trong phòng này chỉ có thạch quái, hoàn cảnh tương đối đơn giản rất nhiều.” Tả Quang Thù nói: “Bởi vì ngươi chưa bao giờ tiếp xúc với hoàn cảnh này, nên ta nghĩ ngươi cần đi từ đơn giản đến phức tạp, từ từ sẽ thích ứng.”
Khương Vọng vừa dùng thân thể cảm nhận hoàn cảnh, vừa cười: “Đệ suy nghĩ thật chu đáo.”
Tả Quang Thù nhìn Khương Vọng nói: “Ta nghĩ huynh đại khái cũng đã hiểu biết về nơi này…”
“Chưa thể nói là hiểu rõ, chỉ vừa mới bắt đầu làm quen mà thôi.” Khương Vọng rất khiêm tốn.
“Chúng ta thử giao thủ một chút là được rồi!” Bên trong ngữ khí của Tả Quang Thù, có mơ hồ hưng phấn: “Giúp huynh nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.”
Tu hành đến cảnh giới như Khương Vọng, nâng ngàn cân chẳng qua chỉ là lật tay một cái mà thôi, chút Trọng Huyền lực đè nén này, hoàn toàn không đủ làm ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng nếu lúc nào thân thể cũng phải chịu sự áp chế của Trọng Huyền lực cấp bậc này, thì cũng thật sự rất khó đảm bảo chiến lực không bị ảnh hưởng.
Tả Quang Thù đương nhiên cũng đã sớm thích ứng qua không biết bao nhiêu lần, đừng nói là gian phòng gấp mười Trọng Huyền lực này. Gian phòng gấp trăm lần Trọng Huyền lực y cũng đã hành động tự nhiên từ lâu rồi.
Cho nên khó tránh khỏi lúc này nảy sinh ý nghĩ có thể chiến thắng Khương Vọng.
Dù sao thì kể từ khi Khương Vọng đạt đến vị trí đệ nhất Nội Phủ cảnh Thái Hư Huyễn Cảnh, y liền không thể thắng Khương Vọng thêm lần nào nữa cả…
Trong chiến đấu chân chính, Khương Vọng sẽ không bao giờ nhường y.
Tâm tư của Tiểu Quang Thù hầu như đều viết hết lên mặt, thật sự không khó nhìn thấu.
Nhưng nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử này của nó, Khương Vọng không nhịn được nhăn trán.
Dù nói thế nào… Ta cũng đã dựng được Tinh Quang Thánh Lâu rồi.
Khoảng cách giữa Nội Phủ và Ngoại Lâu, dù sao cũng không dễ vượt qua. Dù sao ta cũng là đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử, tinh lâu lại còn đứng cạnh Ngọc Hành chủ tinh…
Ngươi còn nhỏ tuổi, sao mà dũng cảm như thế?
Hơn nữa thật ra, Trọng Huyền mập mặc dù không hái được Trọng Huyền thần thông, sự nghiên cứu vận dụng đạo thuật của hắn ta lại không hề sai xót. Mặc dù sau đó hắn ta sống chết không chịu giao thủ chân chính với Khương Vọng, nhưng mà vì để cho Khương Vọng có thể thích ứng tốt nhất với phong cách chiến đấu của Trọng Huyền Tuân, tự mình khống trường phụ trợ huấn luyện lại cũng không ít…
Nói cách khác…
Chút hoàn cảnh Trọng Huyền lực này, đối với Khương Vọng mà nói không đáng kể chút nào.
Ban đầu hắn đi chậm, thuần túy chỉ là cảnh giác đối với hoàn cảnh xa lạ cộng thêm trêu chọc hứng thú của tiểu Quang Thù mà thôi.
Làm sao nghĩ đến thiếu niên này lại lòng muông dạ thú như vậy chứ?!
“Ta vẫn nên thích ứng một chút đã…” Khương Vọng chần chờ nói: “Cảm giác hiện tại vẫn không tự nhiên lắm.”
Tả Quang Thù đôi mắt sáng rỡ nói: “Chiến đấu mới là cách nhanh nhất để thích ứng hoàn cảnh, chúng ta trước kia đều làm như vậy!”
Y tích cực thuyết phục, có tình có lý: “Huynh từ từ thích ứng, thì phải chờ đến khi nào? Mười sáu tháng hai Sơn Hải Cảnh đã mở rồi, chúng ta đã không còn nhiều thời gian nữa! Không thể đợi nữa đâu!”
“Vậy sao?” Khương Vọng vẫn còn chút do dự.
Trên mặt là ba phần dao động, sáu phần chần chờ, còn thêm một phần khẩn trương. Biểu cảm vô cùng tiêu chuẩn.
“Đến đây đi đến đây đi!” Tả Quang Thù nhiệt tình mời gọi: “Chúng ta tùy tiện giao thủ, chỉ để mau chóng thích ứng hoàn cảnh mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều!”
“Đệ nói xem, bây giờ giao thủ…” Khương Vọng thở dài một hơi: “Tốt như vậy sao.”

Ngắn ngủi hai mươi giây sau đó…
Rầm!
Cả người Tả Quang Thù bay từ trên trời xuống, ngã vào trong đống quái thạch, nện rơi một đống đá vụn, bụi bay mù trời.
Khương Vọng chầm chậm bay qua, trên mặt ân cần: “Tới, tiểu Quang Thù, vi huynh đỡ đệ một chút.”
Tả Quang Thù bò dậy từ đống quái thạch ngã trái ngã phải, xoa xoa vết bẩn trên trán, giọng nói buồn bực: “Không cần.”
Sau đó y đứng lên, không nhịn được nói: “Huynh thích ứng rất khá đó!”
“Thật ra cũng không tốt như thế, ta chỉ cậy mạnh đối kháng thôi.” Khương Vọng hơi hơi tiếc nuối nói: “Cho nên không khống chế lực lắm, tiểu Quang Thù, đệ không sao chứ?”
Tả Quang Thù đắm chìm trong nỗi buồn chiến bại, đã quên mất phải sửa lại chữ “tiểu” kia.
“Ta thấy gian phòng này có hiệu quả rèn luyện với huynh rất hạn chế.” Y dù sao cũng là một thiếu niên có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, chỉ buồn bực một lúc, liền cực kỳ có chí khí nói: “Đi, chúng ta trực tiếp đến thích ứng với gian phòng gấp năm mươi lần Trọng Huyền lực đi!”
“Nhảy vọt nhiều như vậy sao?”
“Không cần lo lắng, huynh thích ứng rất khá.” Tả Quang Thù cho hắn một câu khích lệ.
Khương Vọng nhìn dáng vẻ có hơi khó xử, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Đi thôi, vì giúp đệ, vi huynh làm gì cũng được!”
Hai người đi ra khỏi gian phòng này, tinh môn chậm rãi đóng kín, lại khôi phục thành trạng thái hơi mờ, khiến người ta loáng thoáng có thể nhìn thấy gì đó rồi lại nhìn không rõ lắm.
Tả Quang Thù dẫn đường đi đến gian phòng thứ năm bên tay trái, lần này không nói gì, trực tiếp mở cửa ra.
Sau phiến tinh môn này, là một nơi như sa mạc, chỉ thấy đầy trời bão cát, che lấp một tầm nhìn mảnh hẹp.
Thình thoảng có một ít rắn độc bọ cạp độc, xuất hiện trong tầm mắt rồi lại biến mất.
Đã có kinh nghiệm một lần, Khương Vọng hoàn toàn hiểu rõ, những hoàn cảnh này thật ra chỉ để cho người ta biết đại khái bên trong Sơn Hải Cảnh có những thứ này, không thể buông lỏng cảnh giác. Thứ quan trọng nhất bên trong Trọng Huyền Luyện Ngục chính là chỗ nào cũng có Trọng Huyền lực.
Trọng Huyền lực gấp năm mươi lần bên ngoài, thật ra đã vượt quá áp lực mà bình thường Trọng Huyền Thắng gây ra rồi.
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói…
Vẫn có thể thích ứng.
Cho nên hai mươi giây sau đó…
Tả Quang Thù bị vùi vào trong cát.
Lúc chiến đấu như rồng như hổ, chiến đấu kết thúc, Khương Vọng giống như lại bắt đầu không thích ứng với hoàn cảnh này.
Bay chậm thì cũng thôi, ngay cả nói chuyện cũng chậm rì rì, rất có phong cách người già nói: “Tiểu Quang Thù, đệ không sao chứ?”
Không lâu sau…
“Phì phì phì!”
Tả Quang Thù leo ra từ trong đống cát, không ngừng phun cát ra khỏi miệng.
“Không có chuyện gì!” Y xị mặt, ủ rũ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad