Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2784 - Sợ ngươi không muốn nhìn thấy năm thần thông của Khương mỗ (4)



Chương 2784 - Sợ ngươi không muốn nhìn thấy năm thần thông của Khương mỗ (4)




Chương 2784: Sợ ngươi không muốn nhìn thấy năm thần thông của Khương mỗ (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng Trọng Huyền Tuân đã trở mình, đánh về phía sau lưng ông ta, Nguyệt Luân đao thuận thế vòng qua, chém vào cổ nửa đoạn!
Máu tươi tuôn ra như thác, giống như một tấm vải đỏ bay phấp phới giữa không trung.
Xúc Nhượng lại tựa như không chút ngần ngại, ngay cản gầm lên đau đớn cũng không có, chỉ dùng khuỷu tay hất ra, đánh về phía mặt Trọng Huyền Tuân.
Cuối cùng chỉ đánh trúng một góc bạch y.
Trọng Huyền Tuân bứt ra kịp thời, bất chợt xoay người, đã tiến lại gần khu vực chiến đấu của Khương Vọng, thuận tay bổ một đao, liền chém Tiết Xương!
Ngay lúc này, Khương Vọng đang chém giết thành một đoàn với Thượng Ngạn Hổ, Tiết Xương, trong đó còn có thêm Ly Phục đang tìm cách dùng đạo thuật khóa chiến cuộc. Tình cảnh đã rơi hoàn toàn xuống thế hạ phong. Chẳng qua là dùng sự khéo léo và dự đoán linh hoạt, mới có thể lần lượt hóa giải sát cục, miễn cưỡng chiến đấu.
Tiết Xương không ngờ rằng Trọng Huyền Tuân đã bị thương thành như vậy, còn dám tham chiến lung tung, suýt nữa bị đánh chết, còn dám tới trêu chọc Dương Lăng hầu hắn, Mông Vị thần thông không công mà lui, thật giống như đã khiến cho hắn ta bị khinh thường rồi!
Thân thể của ông ta từ thực hóa hư, tránh được đao phong, lại từ hư hóa thực – keng! Keng! Keng!
Bắp thịt trên người ông ta nổ vang, phát ra âm thanh như chuông nhạc.
Hùng vĩ, hoành tráng, trình diễn một khúc tán ca cổ, Khương Vọng đã từng uống một loại trà nổi tiếng, tên là “Nhạc Hậu Túy Tửu”, chén trà nhỏ như chuông nhạc, trà sôi thì sẽ vang tiếng nhạc vui, khiến người nghe quên hết mọi ưu phiền. Nhưng mà tiếng nhạc kia so với tiếng nhạc lúc này, đúng là không đáng được nhắc tới!
Cho dù là loại trà nổi tiếng thiên hạ, thì sao có thể sánh kịp Thần Lâm phong hầu của Đại Hạ chứ?
Âm Dương Ngư rất sống động, bay sau lưng Tiết Xương…
Hắn ta đã thật sự nổi giận, sức mạnh của hắn ta toàn bộ bộc phát, không hề giữ lại!
Song kích đánh xuống, chính là sát chiêu mạnh nhất của hắn ta – Nhất Như Ca!
Chuyện xưa đã ngàn năm, năm tháng như bài ca.
Khiến lịch sử hư ảo, đánh vào trong chân thật.
Khiến cho Trọng Huyền Tuân, bị xóa sổ khỏi dòng thời gian!
Lúc này, Ly Phục phối hợp với Thượng Ngạn Hổ, đè ép đánh Khương Vọng.
Lúc này, Thần Ma Thân Xúc Nhượng đang nhanh chóng đến gần…
Trong lúc mạng sống như mành chỉ treo chuông này, Trọng Huyền Tuân vẫn nhìn chằm chằm Tiết Xương!
Lần này, thân pháp cơ biến trùng trùng của y không… xuất hiện nữa, y dùng một loại dũng khí khó nói nên lời, xông thẳng về phía Nhất Như Ca!
Nhất Như Ca lạnh lẽo chiếu rọi trong đôi mắt y, giống như cờ trắng trên bàn cờ đen.
Giống như một viên ngọc đẹp, một thứ sinh đẹp, lúc sắp tan biến.
Lần cuối cùng tan biến!
Y vẫn luôn giữ lại Tinh Luân của mình, vì thế trong lúc chiến đấu trước đó, đã từ bỏ một cánh tay. Trong tình thế bị truy sát cực kỳ nguy hiểm, vẫn giữ lại hai lần sử dụng cuối cùng.
Trong trận chiến này, y không hề coi Tinh Luân là thủ đoạn giữ mạng.
Mà là cơ hội để giết chết kẻ địch!
Lần trước dùng nó để giết chết Cận Lăng.
Vậy thì lần này liền để giành cho Tiết Xương đi!
Cùng lúc Tinh Luân tan biến, đao của y cũng đã được rút ra.
Đây là sức mạnh cuối cùng.
Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của Trọng Huyền Tuân y!
Ba vòng Nhật Nguyệt Tinh Trảm Vọng đao, đã mất đi tinh quang.
Nhưng vẫn có thể chém vào hư ảnh, chém giết chân thân!
Đao phong lướt qua!
Một con Âm Dương Ngư nhảy lên thật cao kia, bị trực tiếp chém thành hai màu đen trắng, tự mình tan biến.
Tiết Xương đang trong hư ảo, nát vụn như một bọt nước.
Hắn ta bị chém chết bên trong hư ảo!
Âm thanh chuông bạc kia vẫn còn dư âm, Như Ca Kích vẫn đang tiến về phía trước.
Một cánh tay vững chãi, bắt được cổ áo Trọng Huyền Tuân, hất y bay đi, giúp cho một người đã kiệt sức như y, tránh khỏi kết cục đồng quy vô tận!
Mà cái giá phải trả là gì?
Khương Vọng đột nhiên bay đến, vung kiếm cắt đứt hung phòng của Xúc Nhượng.
Đối với nắm đấm tuyệt đối không cho bất cứ cơ hội thở dốc nào kia của Thượng Ngạn Hổ, hắn không thể không đưa tay đỡ, kết thành Họa Đấu ấn, tay giữ u quang!
Nhưng mà nắm đấm của Thượng Ngạn Hổ, có thể tiếp nhẹ nhàng sao?
U quang ngay lập tức bị đánh nát.
Cánh tay trái của Khương Vọng, trực tiếp bị đánh nát. Thứ còn bay phấp phới trong gió, chỉ còn nửa ống tay áo trống không!
Sự đau đớn không thể kìm nén hiện nơi chân mày.
Tròng mắt màu vàng ròng kia của Khương Vọng, trong nháy mắt biến mất ánh sáng Bất Hủ!
Giống như là cả Càn Dương Xích Đồng của hắn cũng đã bị đánh ta, không thể nào duy trì được nữa.
Mà giây phút này, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của y, lướt qua huyễn ảnh mờ ảo, giống như luân chuyển giữa đất trời!
Trên thế gian!
Ai đã từng nhìn thấy năm thần thông của ta?!
Người nhìn thấy Kỳ Đồ của ta!
Ai có thể không chết?!
Vận mệnh vào giờ khắc này, mở ra lựa chọn!
Một quyền đuổi tận giết tuyệt của Thượng Ngạn Hổ vốn đã đến gần, lại bỗng nhiên cảm nhận được một loại sợ hãi cực đoan.
Hắn ta có được Hỗn Cương Kiếp Thân, không hề biết kiếp sợ!
Nhưng mà lúc này…
Thần Ma Thân Xúc Nhượng đang nhanh chóng tới gần, nghiền ép không gian phát ra tiếng nổ vang.
Trọng Huyền Tuân hơi thở suy kiệt, đã bị ném đi cực xa, giống như một con diều đứt dây, bất lực.
Cơ thể màu gỉ sắt của Thượng Ngạn Hổ, đấm vào thanh sam đã đỏ thẫm một bên của Khương Vọng, khí kình phát động gió mây!
Mà Ly Phục tay áo bay bay, thế mà trở tay vung trảo, lấy từ ngực ra một cây bút màu đỏ thẫm! Trên cây bút khắc văn tự Hạ quốc…
Nó ghi chép lại mỗi một tinh thần bất diệt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hoặc là ngày qua ngày hy sinh vì nghĩa, giúp đỡ thiên hạ!
Linh cảm của hắn ta nhạy bén nhất, có thể cảm nhận được một loại sức mạnh kinh khủng khó lường nhất.
Cho nên dùng bút làm thư, dùng thủ đoạn liều mạng.
Chỉ Khương Vọng mà mắng: “Xâm lược quốc gia khác là bất nghĩa, giết người là bất nhân, đáng mang tiếng xấu muôn đời, sẽ bị bêu danh muôn thuở!”
Cây bút đỏ thẫm lay động.
Có một thứ gì đó bị kích thích trong bóng tối.
Xưa nay bút cũng như đao, tiếng mắng có thể giết người!
Không có gì để giết sao?
Cắt câu lấy nghĩa, thì có thể giết được rồi!
Làm thế nào để giết những người bất nghĩa?
Lập lờ đánh lận con đen, sau đó thì giết!
Người sống chỉ có một cái miệng, nhưng chữ viết thì lại có hai mặt
Là nấm mồ của kẻ bất nghĩa, là lá cờ của kẻ bất nhân.
Chính là thần thông, Chu Bút!
Thần thông này vốn là để xóa sinh tử.
Trước đây, người khai phá thần thông này, Chu Bút không thể rời người.
Sau đó kẻ có được thần thông này, càng lúc càng thể hiện sức mạnh đáng sợ hơn, đã có thể đổi trắng thay đen, lại càng có thể hủy thi diệt cốt.
Hơn nữa, môn thần thông Chu Bút này, trong các tu sĩ Nho môn, cũng không phải là hiếm thấy lắm.
Nhưng do Ly Phục dùng, vậy mà sử bút như sắt, ưu khuyết điểm tự va chạm!
Lại có một loại mùi vị nhân quả tuần hoàn.
Chẳng trách trong những năm gần đây, hắn ta nhiều lần tranh cãi muốn cùng Tiết Xương giành hổ đài, mà Tiết Xương lại tránh không để ý tới.
Đúng là đã đến một cảnh giới kinh khủng!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad