Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 687: Ký Thần Ngọc

Chương 687: Ký Thần Ngọc
Tô Khởi Vân lặng lẽ lau khô nước mắt, từ trên cổ lấy xuống một khối hoàn ngọc.
Khối ngọc kia hình dạng và cấu tạo cực kỳ đẹp, có màu trắng như sương.
"Đây là Ký Thần Ngọc mà sư tôn truyền lại cho ta, có thể phân ký thần niệm. Ta nghĩ, nếu như không thể chống lại được cơn buồn ngủ, thì liền phân thần vào trong Ký Thần Ngọc, như vậy thì vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, đợi đến hừng đông thì tốt rồi. Không ngờ còn chưa kịp làm gì thì đã ngủ mất rồi"
Tô Khởi Vân ký thác mong đợi vào Ký Thần Ngọc, tất nhiên cảm thấy có một chút nắm chắc với việc này. Nhưng chỉ vừa đi ra khỏi phạm vi của Thần Long Hương thì liền ngủ mê mệt, căn bản không kịp phản ứng.
Có thể thấy được việc Thanh Cửu Diệp nói không ai có thể giữ vững sự tỉnh táo ở bên ngoài Vùng đất Thân Ấm vào ban đêm, dưới tình huống không có Thần Long Hương không hề hàm hồ chút nào.
"Hoàn toàn không thể phản kháng lại sao?" Vũ Khứ Tật lẩm bẩm nói.
Lúc nãy lúc Tô Khởi Vân ngủ mê man, hắn ta đã cẩn thận quan sát qua.
Người kia chỉ rơi vào trạng thái ngủ mê man như bình thường, cùng lắm chỉ là ngủ say một chút, cũng không có gì khác thường.
Đương nhiên, đối với tu sĩ siêu phàm mà nói thì việc ""
vậy, vốn cũng sẽ rất khó giải thích.
ngủ say" đột ngột như Khương Vọng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Lúc nãy lúc ngươi ngủ mê man, có nghe thấy hoặc là cảm thấy chúng ta đang gọi ngươi sao?"
Tô Khởi Vân trầm mặc một hồi, mới nói: "Ta giống như nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngư"
Ngữ khí của nàng ta không chắc chắn lắm.
Bởi vì Tiểu Ngư đã không còn nữa rồi.
"Là ảo giác sai? Có thể lúc ấy ngươi vẫn đang mơ. Trong lòng có mối bận tâm, sau khi ngủ có thể hóa thành mộng cảnh" Vũ Khứ Tật phân tích.
"Có lẽ vậy" Tô Khởi Vân suy nghĩ một chút, nói: "Ta còn nghe thấy một âm thanh, một âm thanh rất xa lạ"
"Âm thanh đó nói gì?" Khương Vọng hỏi.
"Hình như là trở về?" Tô Khởi Vân cố sức nhớ lại: "Ta không nhớ rõ"
Chuyện này rất kỳ quái.
Tô Khởi Vân là một tu sĩ siêu phàm có thực lực không tầm thường, cho dù gặp ảo giác thì cũng không thể vô duyên vô cớ sinh ra được. Nếu chỉ là mộng cảnh bình thường mà nói thì... Mơ thấy Tiểu Ngư có thể giải thích được, nhưng âm thanh xa lạ kia thì từ đâu mà đến?
Nằm mơ là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng mà ở Sâm Hải Nguyên Giới, ngủ dưới sự ảnh hưởng của bóng đêm, liền lập tức lâm vào giấc mộng, chuyện này liền rất đáng được suy nghĩ sâu xa.
Ngủ mê man trong màn đêm của Sâm Hải Nguyên Giới đương nhiên rất nguy hiểm, nhưng dường như cũng có thể chạm đến một điều bí ẩn nào đó.
Khương Vọng liền hỏi: "Nếu như bây giờ ngươi ngủ tiếp thì ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể tỉnh lại sao?"
Tô Khởi Vân hiểu rõ ý của hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không nắm chắc. Lúc nãy rất khó tỉnh dậy, ta còn ý thức, muốn mở mắt, nhưng căn bản không có sức lực. Cuối cùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nước mắt chảy ra, liền mở được mắt"
Nàng ta rất thản nhiên miêu tả lại trạng thái lúc đó của chính mình.
Khương Vọng có chút mong muốn Tô Khởi Vân thử lại một lần.
Để "nghe" những âm thanh kia một lần nữa, đoán thử xem có phải có người muốn giao lưu cùng nàng ta ở trong "mơ" hay không hay chỉ đơn thuần là một giấc mơ.
Màn đêm này gợi lên cho hắn rất nhiều sự tò mò.
Nhưng hắn không thể xác định loại ngủ mê này có phải không dễ thức tỉnh hay không, bởi vì lúc nãy hắn và Vũ Khứ Tật gọi rất lâu thì nàng ta mới tỉnh lại.
Nếu như gọi mà không tỉnh... thì hắn và Vũ Khứ Tật chỉ có thể cùng nhau nhìn Tô Khởi Vân chăm chú suốt cả đêm, cho đến tận hừng đông mà thôi.
Đối với Tô Khởi Vân mà nói, Ký Thần Ngọc đã được chứng minh là không thể dựa vào, nàng ta lại ngủ mê chẳng khác nào giao chuyện sinh tử của bản thân vào trong tay của Khương Vọng và Vũ Khứ Tật.
Loại mức độ tín nhiệm này, có thể có sao?
Không có chuyện gì nhìn chăm chú cả đêm có thể không sao. Nhưng mà ví dụ có một mối nguy hiểm nào đó tập kích, Khương Vọng và Vũ Khứ Tật có thể mạo hiểm vừa đối phó nguy cơ vừa giữ vững ánh nhìn chăm chú sao?
Tín nhiệm khẳng định không đủ.
Vậy thì, việc nghiên cứu chân tướng của "Sự xâm nhiễm của Đêm" có thể khiến cho nàng ta cam nguyện liều lĩnh không?
Tô Khởi Vân nghĩ ngợi một lúc, rốt cuộc cắn cắn môi nói: "Ta có thể thử một chút"
Chuyện này quả thực phải cần dũng khí vô cùng lớn.
Khương Vọng chỉ nói: "Ngươi có thể tin tưởng ta"
Vừa nói, hắn và Vũ Khứ Tật liền chuẩn bị mang theo Thần Long Hương lui về phía sau, lần nữa nhìn chăm chú Tô Khởi Vân ngủ mê.
Nhưng vào lúc này, khối Ký Thần Ngọc của Tô Khởi Vân bỗng nhiên phóng Sương quang ra ngoài.
Nút kết dây đỏ buộc trên khối ngọc tự động cởi bỏ, khối Ký Thần Ngọc bay lên, lơ lửng trong không trung, đối diện với ba người.
"Ha! z"
Một tiếng thở dài vang lên.
Tô Khởi Vân nhanh chóng đứng dậy, lùi về bên cạnh Khương Vọng.
"Chính là âm thanh này!" Nàng ta cẩn thận nói.
Sau khi tiếng thở dài này vang lên, Ký Thần Ngọc đang lơ lửng trên không trung đột nhiên tỏa ra sương quang càng lộng lẫy. Chúng không ngừng xoay tròn chung quanh bản thể của Ký Thần Ngọc, hình như đang "Bện"
nên cái gì đó.
Một biến hóa kỳ diệu đang xảy ra.
Khương Vọng nắm chặt trường kiếm, nhỏ giọng hỏi: "Lai lịch của khối Ký Thần Ngọc này có trong sạch không?"
Lúc này Ký Thần Ngọc rõ ràng đã thoát khỏi khống chế của Tô Khởi Vân.
Thâu Thiên Phủ mà nàng ta xuất thân có lịch sử đã lâu, bảo tồn rất nhiều đồ cổ - Như quyển sách cổ ghi lại chuyện của Yến Kiêu chỉ là một trong số đó.
Còn lai lịch của chúng thì chưa chắc đều là trong sạch.
Nói không chừng bên trong Ký Thần Ngọc này có cất giấu thứ gì, cho nên Khương Vọng mới hỏi như vậy.
Tô Khởi Vân quả quyết đáp lại: "Ký Thần Ngọc này là do sư phụ ta tự mình sửa chữa lại, chắc chắn không có vấn để"
Dù có vấn đề gì thì cũng đã sớm bị giải quyết, trong câu nói đã thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối dành cho sư phụ của nàng ta.
Khương Vọng cũng không tiếp tục gặn hỏi chi tiết.
Thế cục không rõ, ba người đều không dám làm liều, trừ Vũ Khứ Tật đã mai phục kim châm bố trí sẵn thủ đoạn đối phó ra thì Khương Vọng và Tô Khởi Vân chỉ đề cao cảnh giác, cẩn thận quan sát biến hóa kế tiếp của Ký Thần Ngọc.
Đương nhiên, họ cũng đã sẵn sàng ra tay vào bất cứ lúc nào.
Chỉ thấy Ký Thần Ngọc kia có sương quang lượn lờ, trong màn đêm đen nhánh như mực này của Sâm Hải Nguyên Giới, nó có vẻ sáng ngời mỹ lệ đến lạ thường.
Lấy Ký Thần Ngọc làm trung tâm, sương quang ngưng tụ lại, dần dần phác hoạ thành một hình người, hơn nữa chậm rãi cụ thể lên.
Mũi, mắt, môi... Dần dần rõ ràng.
Bao gồm cả quần áo của y, đầu của y... Không có tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad