Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2825 - Năm tháng dễ khiến người ta bị bỏ rơi (2)



Chương 2825 - Năm tháng dễ khiến người ta bị bỏ rơi (2)




Chương 2825: Năm tháng dễ khiến người ta bị bỏ rơi (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà mỗi khi Vương Di Ngô sưng một con mắt, Trọng Huyền Thắng nhất định sẽ sưng một con mắt khác. Mỗi khi Trọng Huyền Thắng mặt xám mày tro, Vương Di Ngô cũng sẽ nhất định thân hình chật vật.
Lớp kiếm thuật của Võ An Hầu, và lớp đao thuật của Quan Quân hầu, luôn là hai lớp náo nhiệt nhất trong học cung Tắc Hạ, hấp dẫn rất nhiều học sinh hóng xem trò vui. Vương Di Ngô tuyệt không lùi bước, không thắng không thôi, cùng với Trọng Huyền Tuân ngày ngày bịt mắt bắt dê, con dê Trọng Huyền Thắng khi bị bắt được còn có thể biểu hiện nhiều loại chiến thuật phức tạp, trở thành đối tượng được nhiều người chú ý.
Rốt cuộc ai có thể biểu hiện thiên tài, ai có thể chiếm hết ưu nhã, ai có thể chống đỡ lâu một chút.
Bất kể tâm trạng Vương Di Ngô và Trọng Huyền Thắng thế nào, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, coi như là liều thuốc vui vẻ trong cuộc sống khổ tu mệt mỏi.
Mà sinh nhật tuổi hai mươi mốt của Khương Vọng, đã trôi qua trong khoảng thời gian vui vẻ này.
Ngày đó, cũng không có ăn mừng đặc biệt gì, chỉ là cùng mấy người bằng hữu, cùng nhau đến Minh Tâm Xá uống một chầu rượu, vui vẻ tán gẫu mấy câu.
Đã đủ rồi.
Lúc vào học cung Tắc Hạ, là ngày 25 tháng giêng. Lúc rời khỏi học cung Tắc Hạ, đã là cuối ngày xuân.
Trong thời gian ba tháng, đối với mỗi một người vào học cung tiến tu mà nói, đều là kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống.
Không có ai lười biếng.
Trong khoảng thời gian này, mỗi người đều cố gắng bù đắp thiếu sót của bản thân.
Bất luận là Yến Nhĩ Bảo Trọng Thanh vừa mới tân hôn, hau là Tạ Bảo Thụ mất hồn mất vía, hay là Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô thường bị đánh cho sưng mặt sưng mũi… đều không khỏi học từ sớm đến tối, lại tu hành từ tối đến sớm.
Thời gian tu hành này kết thúc, mọi người dần dần rời đi, đây quả là một duyên phận khó có được.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đứng ở cửa học cung, đưa tiễn đám người Lâm Tiện, Lận Kiếp, đều có chút cảm khái.
Khương Vọng là lưu luyến.
Trọng Huyền Thắng là nóng lòng trở về.
Đương nhiên không phải chỉ là vì muốn trốn chuyện đánh đấm. Hôm nay phải rời khỏi học cung, tối hôm qua hắn ta còn cố ý sửa soạn bản thân một chút, mời Lý Long Xuyên hỗ trợ tiêu sưng cho mình.
Người mang Chúc Vi thần thông như Lý Long Xuyên, ở phương diện đạo thuật chữa bệnh, là người có bản lĩnh tốt nhất trong đám bọn họ.
Bên ngoài học cung đang đỗ một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa.
Bảo Trọng Thanh đứng trước xe ngựa, trên mặt nở nụ cười, nói với Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng: “Ta tiễn hai vị một đoạn đường nhé?”
Trọng Huyền Thắng thường biết Khương Vọng không thích những chuyện khách sáo như đón đón đưa đưa này, thế là trước một bước cười nói: “Bảo huynh vẫn đừng nên để kiều thê chờ lâu, người của chúng ta cũng sắp tới rồi.”
Tiệc cưới ba tháng trước của công tử Bảo gia, mời quý nhân khắp Lâm Truy. Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng mặc dù không đến, nhưng cũng đã đưa lễ đến.
Bảo Trọng Thanh cũng rất hạnh phúc, dáng vẻ nhớ mong: “Ta đây liền đi trước một bước.”
Trọng Huyền Thắng cười cười, vô cùng thân mật, hắn ta với ai cũng có thể rất thân mật: “Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhanh đi nhanh đi. Sau này đừng quên cho ta biết một chút, tiểu biệt thắng tân hôn có tư vị như thế nào!”
Bảo Trọng Thanh cười ha ha, liền lên xe ngựa, bánh xe nhanh như chớp lăn đi xa dần.
Trọng Huyền Thắng trên mặt vẫn giữ nụ cười, ngoài miệng lại nói: “Bảo mặt rỗ quá quyết đoán, huynh nên cách xa hắn ta một chút.”
Trước kia ở chiến trường Tề Hạ, lúc hắn ta phê bình Bảo Trọng Thanh trước mặt Khương Vọng, nói là người này ‘tâm cơ có thừa, quyết đoán chưa đủ’. Người sẽ thay đổi, có đôi khi quả thật không thể đoán trước. Giống như khi đó hắn ta đánh giá Tạ Tiểu Bảo, nói người này còn chưa trưởng thành.
Mà Tạ Tiểu Bảo hiện tại… ừm… vẫn còn chưa trưởng thành.
Khương Vọng cười: “Ta vẫn luôn cách hắn ta rất xa.”
“Còn có Nghiêm Thiền Ý kia nữa, huynh ở chung thì cứ ở chung, cho thứ tốt thì huynh cứ lấy hết. Nhưng cũng đừng bị hắn ta lắc lư mà đến trước mặt thiên tử nói gì mà chuyện phật tông.”
“Ta cũng không có ngốc. Thứ tốt ta cũng không cần, phiền toái ta cũng sẽ không dính líu đến.”
“Huynh và Tần Liễm không có gì chứ?”
“Chúng ta có thể có cái gì?”
“Nếu huynh thật sự muốn có gì đó, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Huynh có phải bị Trọng Huyền Tuân đánh hỏng đầu rồi không? Bớt rảnh đi!”
“Hắc hắc hắc hắc.”
Hai người cứ vậy câu được câu không tán gẫu, đợi một lúc rất lâu.
“Thập Tứ sao mà còn chưa đến đón ta nữa?” Trọng Huyền Thắng hơi nhíu thịt béo trên mặt.
“Huynh có nói với nàng ấy mấy giờ ra khỏi học cung không?”
“Nói thì thật ra chưa nói.” Trọng Huyền Thắng cười rất giống kẻ trộm: “Nhưng Thập Tứ đã quen tự mình sắp xếp, từ trước đến nay cũng không cần ta nói gì.”
Khương Vọng không nói gì liếc hắn ta một cái, định tự mình rời đi.
Tính tính thời gian, Võ An Hầu phủ ở phường Cao Dương đã sớm xây dựng xong rồi. Tất cả người hầu đều đã được triều đình sắp xếp, thật sự không cần ở chung một chỗ với mập mạp này, tránh việc hắn ta suốt ngày tìm hắn khoe khoang.
Chỉ là đúng lúc đó, có một chiếc xe ngựa xa hoa nội liễm chạy tới.
Ngồi ở vị trí đánh xe, là đại quản gia của Bác Vọng hầu phủ.
“Khương công tử, Thắng công tử.” Người kia sau khi cẩn thận tỉ mỉ hành lễ, mới nói: “Lão bộc phụng mệnh hầu gia, đến đón tiếp. Vì ăn mừng hai vị học thành trở về, trong phủ đã chuẩn bị yến tiệc.”
Đối với vị lão nhân cả đời tận tụy phục vụ Trọng Huyền gia này, Trọng Huyền Thắng cũng không dám đáp chậm.
Trước tiên cùng Khương Vọng lên xe, mới cười nói: “Chỉ là ở trong học cung một thời gian, sao còn cố ý chuẩn bị yến tiệc?”
Lão quan gia cười đáp: “Thời gian ba tháng rất dài, hầu gia cũng nhớ Thắng công tử nhiều lắm.”
Sau đó mới hạ màn xe xuống, vững vàng cầm dây cương, đánh xe trở về phủ.
Trọng Huyền Thắng co quắp ngồi xuống, suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi, ngài sai người đến phường Diêu Quang nói một tiếng, đừng đến đón ta, ta gặp gia gia xong sẽ trở về.”
Phường Diêu Quang là chỗ ở mà thiên tử ban cho Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng ở đã quen, cho nên để người truyền tin đến nơi đó.
“Thắng công tử yên tâm, đã sớm sai người đến đó rồi.” Lão quản gia trả lời.
Ông ta đánh xe rất vững, xe ngựa chạy hoàn toàn không có cảm giác xóc nảy.
“Đây chính là đãi ngộ của Bác Vọng hầu kế nhiệm của Đại Tề sao?” Bên trong buồng xe, Trọng Huyền Thắng đưa tay vỗ vỗ Khương Vọng, rất đắc ý cười ha ha.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad