Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2940 - Thanh Bình 0 Niên (3)



Chương 2940 - Thanh Bình 0 Niên (3)




Chương 2940: Thanh Bình 0 Niên (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Kết quả lý tưởng nhất của thế cục này, là trực tiếp lôi Huyễn Ma Quân từ Vạn Giới Hoang Mộ ra rồi giết chết hắn ta tại chỗ, nhưng vẫn không thể thành công. Cuối cùng hắn ta vẫn thoát ra được. Ta chỉ đạt được mục tiêu lý tưởng thứ hai mà thôi.”
Ông ta duỗi lòng bàn tay ra, để Khương Vọng và Đấu Chiêu nhìn rõ chiếc mặt nạ biến hóa muôn màu muôn vẻ trong lòng bàn tay mình: “Đây là một lớp mặt nạ của Huyễn Ma Quân. Theo như ta được biết, thì Huyễn Ma Quân có chín lớp mặt nạ, đó chính là nền tảng tu luyện của hắn ta. Một lớp này bị lột xuống, thì không mất trăm năm khổ công, tu vi của hắn ta sẽ không thể hồi phục được như ban đầu.”
Ông ta nhìn Khương Vọng, chậm rãi nói: “Hầu tước Võ An Hầu hắn là phải biết điều này có nghĩa là gì. Vì vậy, ta thực sự rất ngưỡng mộ Dư Bắc Đấu. Lão đã làm được những điều tương tự chỉ với tu vi Động Chân.”
“Đương nhiên, ta nói những điều này, không có nghĩa là yêu cầu các ngươi chấp nhận rủi ro và hy sinh. Các ngươi là khách từ xa đến, chỉ nên có được sự tôn trọng và kính ý, các ngươi hoàn toàn không có nghĩa vụ phải đóng góp bất cứ thứ gì vào bố cục của ta. Lùi một bước mà nói, hai vị chính là trụ cột của quốc gia, một trong những nhân tài của thiên hạ, lại tiến một bước mà nói, các vị chính là tương lai của nhân tộc. Ta tin rằng, nếu như có thể nói trước với các vị về thế cục lần này, các vị sẽ đồng ý chấp nhận rủi ro, nhưng làm xong rồi mới nói, thì chính là lừa gạt. Mà dùng sự lừa gạt để phát động bố cục, bất kể mục tiêu ban đầu là gì hay kết quả cuối cùng là gì, nó cũng không phải là một hành vi thân thiện cho các bên đương sự.”
“Vì vậy, điều đầu tiên ta muốn nói là – ta không hề lừa dối các ngươi. Cuốn cả Võ An Hầu vào trong chuyện này không phải là ý định của ta. Cho dù đó có là lý do vỹ đại đến đâu, Mục quốc cũng sẽ không bao giờ sử dụng hữu quốc sứ thần làm mồi nhử. Đặc biệt là hôm nay, tại chí cao Vương Đình này.
“Võ An Hầu, ngươi cũng nên nghĩ thử xem, quyết định đi biên hoang của ngươi, có phải chịu ảnh hưởng của người nào hay không? Con đường hay thời gian mà ngươi lựa chọn, có phải đã bị ai đó dẫn dắt hay không? Lúc đó Huyễn Ma Quân đang bày cục đối phó với ta, và hành động của hắn ta, có thể bị một bản thể Động Chân Cảnh của ta ngăn cản hay sao?”
“Ta xác thực đã dùng một phương pháp đặc thù, lừa gạt dẫn dắt Huyễn Ma Quân gần trăm năm nay, khiến hắn ta cảm thấy hôm nay là một thời cơ thích hợp. Nhưng ta không thể chắc chắn hắn ta sẽ bắt đầu từ đâu. Vì vậy, sự chuẩn bị của ta là nhằm vào thời điểm này ngày hôm nay, không phải nhằm vào một người cụ thể hay một địa điểm nhất định nào đó. Phong tỏa sở dĩ đến kịp thời như vậy, là bởi vì hôm nay thời điểm này, tmấy vị đại nhân vẫn luôn ở Vương Đình đợi lệnh.”
Ông ta không nói ông ta đã sử dụng phương pháp nào, hay đã lừa gạt dẫn dắt Huyễn Ma Quân ra sao, nhưng Khương Vọng nghĩ rằng, nó nhất định có liên quan đến tiếng hét ‘Hốt Na Ba’ đầy tức giận của Huyễn Ma Quân lúc đó.
Hốt Na Ba là hộ pháp thần lang, hai từ ‘hộ pháp’ này đã mang ý nghĩa phi phàm.
Dưới tình huống như thế nào mà hộ pháp thần lang có thể xảy ra vấn đề, có thể bị Huyễn Ma Quân xem như một cơ hội đây?
Khương Vọng tự kiềm chế bản thân, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
Đồ Hỗ thật sâu nhìn Khương Vọng một cái, nói: “Các ngươi cứ nghĩ một chút là có thể biết được, thủ đoạn của Huyễn Ma Quân, tuyệt đối không thể dễ dàng bị phát hiện. Ta đã bỏ ra trăm năm thiết lập thế cục này, nhưng Huyễn Ma Quân đã tọa trấn ở Sinh Tử Tuyến đâu phải chỉ mới trăm năm, ngươi tính kế hổ, hổ cũng tính kế ngươi. Trước khi kết cục được định đoạt, ai có thể nói trước được thắng bại?
Hắn ta đã ẩn tàng trong thảo nguyên bao nhiêu thủ đoạn, xây dựng bao nhiêu cây cầu. Các ngươi không cần nghĩ cũng biết, Võ An Hầu không phải là người duy nhất bị hắn ta tính kế. Chỉ tính riêng thủ đoạn trong khoảng thời gian gần đây, việc hắn ta truy đuổi ta ở biên hoang đã ảnh hưởng đến rất nhiều người, nhưng trong số những người đó, không có nhiều người có thể chống đỡ được.
Cho đến tận trước ngày hôm nay, ta vẫn không hoàn toàn chắc chắn về việc hắn ta sẽ nhập cục, cũng không hề chắc chắn hắn ta sẽ dùng phương thức gì để nhập cục. Ta đã nghi ngờ rằng hắn ta có thể lợi dụng Võ An Hầu để làm điều gì đó, nhưng ta không thể khua chiêng gỗ trống đi kiểm tra được. Một là, điều đó chắc chắn sẽ kinh động tới hắn ta, hai là, Võ An Hầu sẽ không đồng ý.”
Điều này là đúng.
Nếu Đồ Hỗ đột nhiên nói rằng Khương Vọng có thể đã bị ảnh hưởng bởi Huyễn Ma Quân, còn yêu cầu hắn buông bỏ thân tâm đi kiểm tra, hắn nhất định sẽ không đồng ý.
Thân là sứ thần Tề quốc, sao có thể buông lỏng phòng bị với Chân Quân của nước khác cơ chứ?
Đồ Hỗ tiếp tục nói: “Chế cao Vương Đình ngày hôm nya, đại trận đã mở ra, ngoại trừ ta, còn có bốn vị Diễn Đạo cường giả phụng mệnh! Nếu như trong bất kỳ một góc nào đó của Vương Đình xuất hiện ma khí, thì nhất định sẽ có Diễn Đạo cường giả đuổi tới trước tên, đây chính là những gì chúng ta chuẩn bị cho ngày hôm nay. Vì vậy, bất kể có điều gì xảy ra trong Vương Đình hôm nay, thì sự an toàn của Võ An Hầu đều có thể được đảm bảo. Đây là lý do tại sao trước đây ta không tiếp tục kiểm tra Võ An Hầu.”
“Ngoài ra, Huyễn Ma Quân dùng Võ An Quân làm đạo tiêu, dùng ma khí để dẫn dắt, phá vỡ ranh giới giáng lâm xuống đấu trường Thương Lang. Ta thì dùng Trành Ma làm đạo tiêu, truy đuổi hành động của Huyễn Ma Quân, vì thế ta mới có thể đuổi đến đúng lúc.”
Đồ Hỗ nói rõ tất cả cân nhắc trên tất cả các phương diện, xét về mặt logic, cũng hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng.
Với thân phận Diễn Đạo Chân Quân của ông ta, lại lột bỏ được một lớp mặt nạ của Huyễn Ma Quân, hoàn thành được sự kiện được định sẵn là sẽ làm rung chuyển thiên hạ này. Có thể giải thích một cách nghiêm túc như vậy, thái độ đã được coi là cực tốt rồi.
Nhưng ông ta lại nói: “Nhưng cho dù nói thấ nào đi nữa thì kết quả vẫn đã là như thế, hai vị lấy phận thận sứ giả, từ phương xa tới thảo nguyên này, là khách quý tới nhà. Đáng lẽ, hai vị phải được bình tĩnh thưởng thức phong cảnh của thảo nguyên, nhưng lại bị tai nạn này làm phiền, đây không thể nghi ngờ là sự không chu toàn của Mục quốc chúng ta.”
Ông ta đặt tay lên ngực và cúi đầu thành thật: “Xin cho phép ta dùng danh nghĩa của Mẫn Hợp Miếu, thay mặt toàn bộ Mục quốc, thành thật xin lỗi hai vị sứ giả.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad