Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1989: Tiên Thiên Loạn Ly, Cực Sát Ngạ Quỷ (2)

Chương 1989: Tiên Thiên Loạn Ly, Cực Sát Ngạ Quỷ (2)
Năm người trong đó bốn người tâm tình đều rất tốt, bất hạnh là, Khương Vọng vừa vặn là người duy nhất có tâm tình khó chịu ở đây…
Hắn nhìn bốn vị Nhân Ma đứng ở trước mặt mình, nhất thời có chút không biết nói cái gì cho phải.
Không nhịn được nhìn cái đao tiền kia một cái.
Nếu như hắn không có hiểu sai lời thì cái gọi là “mang ta đi giết từng tên trong bọn họ.”, hẳn là ra tay giết xong một tên lại đi tìm người kế tiếp, mà không phải cùng một lúc đối đầu với tất cả sát ý của bọn họ chứ?
Bây là là cái cục diện như thế nào đây?
Dẫn đường dẫn tới luôn vào bên trong ổ sói à?
Bọn họ có thể đồng ý một đối một với hắn sao sao? !
Cũng không biết có phải ánh mắt của hắn chứa oán niệm quá nặng hay không mà khi hắn vừa nhìn sang muốn một lời giải thích, liền thấy cái dao tiền đang bay trên không trung kia đột nhiên thẳng tắp rơi xuống, rơi xuống trên mặt đất rồi không động đậy nữa.
Khương Vọng: ...
Đây chính là giả chết trong truyền thuyết à ?
Thần Quỷ Toán Tẫn cái con mẹ nó cơ chứ!
Nếu như mọi thứ có thể quay trở lại, quay lại thời điểm trên đại lộ ở Lâm Tri, nhìn thấy lão đầu lừa đảo ngã trước đầu ngựa của hắn kia, hắn chỉ muốn nói với Diễm Chiếu ba chữ thôi –
“Đụng chết lão.”
Nhưng vào giờ phút này, hắn chỉ có thể nắm chặt trường kiếm...
Tự mình xông lên!
Đối mặt bốn vị Nhân Ma Ngoại Lâu Cảnh có thực lực kinh khủng, và có thần thông bất đồng, nếu bỏ chạy thì chẳng khác nào buông tha ván này.
Chính là đem chính tính mạng của mình, giao cho bọn họ cân nhắc quyết định.
Đánh cuộc một keo xem bọn họ có mềm lòng hay không, có thất thủ hay không, có từ bi hay không.
Tất nhiên Khương Vọng cũng có lúc sẽ đánh cuộc, nhưng hắn chưa bao giờ đánh cuộc những thứ này.
Hắn chỉ đánh cuộc chính hắn có thể nắm trong tay số mạng của chính bản thân mình hay không, hắn chỉ đánh cuộc vào kiếm của chính hắn, có thể trước khi chết đi giết chết đối thủ của hắn hay không mà thôi!
Cho dù là tình thế mà Thiên Phủ lão ông đã phải đối mặt rồi lưu lại chiến tích bất hủ năm đó thì cũng không bằng giờ phút này.
Bốn vị Nhân Ma, tên nào cũng có hung danh vang dội, so với thế lực Diêm La mới sinh Địa Ngục Vô Môn thì chỉ có hơn chứ không kém.
Như vậy thì hắn nên bỏ cuộc hay sao? Dù sao thì cực hạn cũng đã sớm định rõ ở nơi đó rồi?
Bởi vì Thiên Phủ lão ông – người được coi là tu sĩ Nội Phủ Cảnh mạnh nhất từ cổ chí kim cũng chưa từng khiêu chiến qua đối thủ mạnh đến như vậy, nên đây là một chuyện không có chút hy vọng nào hay sao?
Không.
Cực hạn luôn là thứ mà con người vạch ra, Thiên Phủ lão ông có thể vạch ra, Khương Vọng hắn tại sao không thể vạch ra một cái mới cơ chứ?
Từ ngày bắt đầu tu hành tới nay, chưa một ngày hắn lười biếng.
Mỗi lần gặp ranh giới giữa sinh và tử, hắn cũng chưa một lần bỏ cuộc.
Chẳng lẽ hắn chỉ có thể đứng ở “cực hạn” mà người đi trước vạch ra, sau đó thốt lên một câu ngưỡng mộ thôi sao?
Hắn sẽ đụng thẳng để tiến lên!
Năm toà Nội Phủ đồng loạt mở ra, ánh sáng của ngũ đạo thần thông tỏa sáng cả trong lẫn ngoài.
Chiếu lên người làm hắn tựa như tiên thần, kiếm như du long.
Trong cơ thể Ngũ Phủ Hải gợn sóng bình phục, cô đảo Thiên Địa đứng yên bất động, Vân Đỉnh Tiên cung ẩn nhẹ trong mây.
Chỉ có một vị Kiếm Tiên Nhân mặc áo xanh đeo trường kiếm, đứng thẳng ở trên bầu trời của Ngũ Phủ Hải.
Xích tâm thần thông không có một chút sắc màu u tối nào nhanh chóng xuất hiện, nhảy vào bên trong Kiếm Tiên khu.
Oành oành!
Vì vậy ánh sáng rực rỡ vạn chuyển, thiên địa hồi phục.
Vì vậy bích hải sinh ba, vân khai vạn dặm.
Còn lại ba tòa Nội Phủ, đồng loạt rung, ầm ầm đánh tới.
Thần phân nhĩ lập, tiên nhân mở mắt!
Cho tới bây giờ chưa từng có một ai, gặp qua một Khương Vọng như thế này.
Cho tới bây giờ chưa từng có một ai may mắn có thể thấy ánh sáng rực rỡ đến như thế.
Thế nhân đều biết Khương Vọng có thể nói là đệ nhất Nội Phủ, nhưng không có ai biết rằng từ sau khi một kiếm đánh bại Diêm La Thiên Tử trên Quan Hà Đài, Khương Vọng của ngày hôm nay, đã mạnh mẽ đến trình độ nào!
Gần như cùng lúc khi Kiếm Tiên Nhân vừa mở mắt, Trường Tương Tư đã bắt đầu kêu lên.
Khương Vọng xuất kiếm, giống hệt như đang nắm trong tay chân lý vĩnh hằng của thế gian.
Vào giờ phút này, hắn cảm thụ một bản thân mà trước kia chưa từng có, cường đại chưa từng có, lớn mạnh chưa từng có, một lực lượng mãnh liệt mà lại cuồn cuộn, chảy ầm ầm trong mỗi một ngóc ngách dù là nhỏ nhất trong thân thể hắn,
Hắn hoảng hốt có một loại cảm giác, kiếm của hắn nâng lên có thể khai thiên, hạ xuống có thể liệt địa, bất cứ chuyện phàm tục gì trong nhân gian thì chỉ cần một kiếm cũng có thể giải quyết được!
Ai có thể chống đỡ đây?
Vì vậy một kiếm đi thẳng, một bước tiến lên.
Một làn thu thủy phủ kín tầm mắt.
Một đạo lưu quang nối liền giữa trời và đất.
Một kiếm chống đỡ cả thiên địa này, chính là bởi vì “nhân!’
Hai nét của chữ nhân, trực diện đối đầu với Hoàn Đào, cũng trực diện đối đầu với ba vị Nhân Ma đứng phái sau Hoàn Đào.
Mà ở trong mắt của Yến Tử, nàng ta chỉ nhìn thấy một tu sĩ Nội Phủ trẻ tuổi như vậy.
Đối mặt với bốn người Nhân Ma Ngoại Lâu Cảnh hung danh lan bốn phía mà thậm chí đến một chút chần chừ cũng không có, trực tiếp rút kiếm chém tới.
Kiếm của hắn như đã được lau qua bởi ánh sáng rạng đông, để lại một loại cảm giác vui mừng như người đi lâu trong đêm dài nhưng lại đột nhiên thấy ánh sáng.
Ánh mắt của hắn ninh định đến như vậy, căn bản không hề thấy chút gì gọi là quyết tâm liều chết, cái gì gọi là tức giận kịch liệt – nhưng vừa vặn như vậy, mới càng cảm thấy kiên quyết, càng cảm thấy trấn tĩnh.
Hắn một bước đạp vỡ thanh vân, áo khoác ngoài màu sương trắng mở ra sau lưng hắn.
Ngọn lửa màu đỏ thẫm lượn quanh người.
Ở vị trí trong thân thể của hắn, năm nguồn sáng màu trắng sáng rực rỡ, mang theo lực lượng không có cách nào so sánh được. Đó chính là Thiên Phủ Chi Quang, là thành tựu cao nhất của Nội Phủ Cảnh!
Mà trong đôi mắt của hắn ẩn ẩn hiện lên màu vàng tinh khiết, lại mang theo ý vị bất hủ.
Hắn cứ như vậy không chút do dự một kiếm đánh tới, một kiếm này, tựa chém ra cả thiên địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad