Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1234 Chương 3946

1234 Chương 39461234 Chương 3946
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Không thể nào tồn tại đến bây giờ được, cho dù có manh mối cũng đã sớm bị người Phù Lục loại bỏ rồi. Chúng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy văn minh của nơi này, sao có thể khinh thường trí tuệ của họ được?" Khương Vọng nói: "Thứ ta muốn tìm chính là vết tích của Ngao Quỳ. Hiện giờ lão đã không thể nào khởi xướng việc quét sạch tín ngưỡng Phù Lục được, hơn nữa còn bị ép trở thành kẻ địch của các bộ lạc Phù Lục, lựa chọn đã không còn nhiều. Nơi này có lẽ chính là nơi xảy ra biến hóa do lão mang đến vào năm đó, nên đương nhiên lão sẽ đến đây tìm kiếm biến hóa, bắt giữ cơ hội chiến thắng"
Thánh Thú Sơn là khu vực nằm giữa thế giới Phù Lục, cách nơi này gần nhất có hai bộ tộc, là Hồn Thổ Bộ cùng Thiên Phong Bộ. Thổ Bộ là bộ lạc đứng thứ mười bảy còn, Thiên Phong Bộ là tách ra từ Huyền Phong Bộ, một trong bát bộ lúc trước.
Nói là "gần nhất" nhưng cũng cách Thánh Thú Sơn cả ngàn dặm.
Hai bộ Tịnh Thủy, Tiêu Lôi thì ở xa hơn một chút.
Cả đường bay nhanh, không ngừng nghiên cứu thảo luận nên cũng không cảm thấy đường xa.
Ngay khi bốn người dừng lại, thì thứ xuất hiện trước mặt bọn họ, thay vì nói là núi thì gọi nó là một cái đài cao thì đúng hơn.
Nó nhô lên khỏi mặt đất bao la, chắn ngang trên con đường hùng vĩ hiểm trở.
Trên núi vẫn xanh um tươi tốt, có thú chạy chim hót, hiển nhiên là đã tự hình thành một thế giới, một thế giới không bị thời đại biến đổi ảnh hưởng. Hi Mệnh thu chiếc cánh sắt lại, dừng chân trên đỉnh núi tương đối bằng phẳng, nửa ngồi xuống, dùng tay ấn lên mặt đất. Từ đầu ngón tay hắn ta, từng con kiến màu đen không ngừng xuất hiện, nhanh chóng bò ra bên ngoài.
Lấy điểm mà ngón tay hắn ta tiếp xúc làm trung tâm, kiến như một cơn thủy triều đen, nhanh chóng trút xuống toàn bộ Thánh Thú Sơn!
"Đây đều là cơ quan sao?" Tịnh Lễ hòa thượng tò mò do xét chúng.
"Đều là vật sống" Hí Mệnh thản nhiên nói: "Cơ quan thuật cũng có thể chế tạo ra những con kiến như thế này nhưng chỉ phí quá cao, không phù hợp với quan niệm "Tiết Dụng" của chúng ta. Đây chính là những con kiến đã được bồi dưỡng, gia công thêm chút đặc thù, dùng cơ quan thuật để khống chế" Từ khi Tiền Tấn Hoa trở thành Cự Tử, từ trên xuống dưới Mặc gia đều suy tính nhiều nhất là một từ, chính là "tiết dụng" (1).
(1) Tiết dụng: Sử dụng tiết kiệm.
Nhưng trước thời đại của Tien Tấn Hoa, "Tiết Dụng" là kiểm chế, là đơn giản. Còn từ thời đại của Tiên Tấn Hoa trở đi, "Tiết Dụng" càng có khuynh hướng bao trùm, khống chế hoạt động thương nghiệp.
Nói ông ta là Chân Quân thương đạo, quả thực là không sai.
Bạch Ngọc Hà ấn kiếm, bay về nơi xa. Khương Vọng mở Mục Tiên Nhân, tuần sát tứ phương.
Tịnh Lễ nhanh chân đạp xa, trực tiếp ngồi xếp bằng trên không trung, chắp tay, nhắm mắt, Phật quang vòng quanh người, rồi lại tràn ra như sóng nước. Bốn người phân chia bốn khu vực khác nhau, tra xét mỗi một tấc đất ở Thánh Thú Sơn. "Tìm được rồi" Thân hình Hí Mệnh thoắt một cái đã chui vào trong rừng, Khương Vọng cất bước theo sát phía sau.
Hai người nhanh chóng đi ngang qua khu rừng rậm cổ xưa im ắng, linh động như chim về tổ, cuối cùng rơi xuống trước một cái cây già chừng chín người ôm.
Cây đã chết, chỉ còn nửa thân cây mục nát nhưng vẫn vô cùng cao lớn, giống như một căn phòng bỏ hoang. Bên trong nó đã sớm bị đục rỗng, vô số kiến đen đang bò ra bên ngoài.
Hí Mệnh dùng tay điểm lên ngón tay, những con kiến đen kia nhanh chóng lui về, gần như nối liền thành một đường, tiến thẳng vào bên trong ngón trỏ của hắn ta —— giống như trong đó đang kết nối với một không gian khác vậy. "Mặc Nghĩ nếm được sức mạnh không thuộc về thế giới này ở day' Hi Mệnh lên tiếng: "Vẫn còn rất mới, chỉ trong khoảng ba ngày gần đây:
Khương Vọng tiện tay cắt một khối gỗ mục xuống, dùng Tam Muội Chân Hỏa chậm rãi đốt cháy: "Chỉ có thể là Ngao Quy. Lão làm gì ở đây?"
Hí Mệnh nói: "Cướp đoạt sinh cơ của cây già này. Lão ta cố ý che giấu vết tích, biến nó thành dáng vẻ như chết mục tự nhiên nhưng ảnh hưởng của cái cây già này đối với thổ nhưỡng, sự xâm chiếm không gian sinh trưởng của nó với những cây cối xung quanh đều là thứ lão không thể thay đổi."
Chính Khương Vọng cũng đã lấy được đáp án thông qua Tam Muội Chân Hỏa, cũng giống như những gì Hí Mệnh miêu tả. Hắn cau màu nói: "Ngao Quỳ có bản lĩnh cướp đoạt sinh cơ của cây cối cho mình dùng. Nhưng chút sinh cơ này đối với lão ta là quá mức nhỏ bé, lão cần nó để làm gì?"
Hí Mệnh nói: "Nếu Ngao Quỷ có thể khôi phục bằng cách này thì thứ chúng ta nhìn thấy hẳn phải là cả ngọn đồi trọc. Điều này chứng tỏ rằng môn bí thuật này có chỗ hạn ché, mà lão ta rất cần chút sinh cơ này để làm gì đó ở đây."
Khương Vọng lại hỏi: "Có thể thông qua những lực lượng này để truy tìm lão không?"
“Ta đang thử”
"Nếu như ta là Ngao Quỷ, ngàn năm trước vội vàng đi qua nơi này, giấu Thiên Phật bảo cụ ở đây. Ngàn năm sau trở lại, chuyện đầu tiên ta làm chắc chắn là tìm bảo. Hơn nữa ta đã liên hệ được với Khất Hoạt Như Thị Bát, phong tỏa thế giới này. Nhưng vì một nguyên nhân nào đó, ta không thể hoàn toàn giải phóng lực lượng của nó —— như vậy điều mấu chốt nhất trước mắt là giải phong bảo vật này, nhất hoạt bách hoạt" (]) Khương Vọng suy nghĩ: "Sinh cơ của cây này, có khi nào có tác dụng với Khất Hoạt Như Thị Bát không?"
(1) Nhất hoạt bách hoạt: dịch nghĩa đen là một sống trăm sống, ý muốn nói việc cơ bản nhất đã làm xong thì những chuyện khác cũng chẳng có gì khó khăn nữa.
Hí Mệnh rót lực lượng mà Mặc Nghĩ cắn nuốt được vào trong bốn con cơ quan điểu, sau đó thả chúng ra bốn phương tám hướng, đồng thời phân tích nói: "Từ việc so sánh lực lượng mà nói, cho dù có tác dụng thì cũng chỉ tương đương với tác dụng của một kíp nổ thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad