Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 578: Sinh tử Khô Vinh

Chương 578: Sinh tử Khô Vinh
"Ai" Trầm mặc hồi lâu, Khổ Giác hòa thượng thở dài nói: "Cũng không biết Tịnh Thâm sư đệ của con ở Lâm Tri thế nào?"
Hòa thượng trẻ Tịnh Lễ buồn bực nói: "Lâm Tri không phải nơi có phúc duyên gì, chắc chắn sư đệ phải chịu khổ trong vòng vây của mấy bộ xương khô phấn son kia rồi"
Khổ Giác hòa thượng khụ một tiếng: "Đúng vậy! Tịnh Thâm sư đệ của con tuy có tuệ cán, phúc khí lại kém con!"
Tịnh Lễ hòa thượng cứ ngôi trên đất với sư phụ trên ngọn núi nhỏ này, ở đây không có lấy một cái đệm sạch sẽ, nhưng gió thổi qua làm tăng y cực mát mẻ, hắn ta vui rạo rực nói: "Sư phụ chớ khảo nghiệm nữa, nên sớm đón sư đệ trở về, cùng hưởng phúc!"
*." Lão tăng mặt vàng chẳng biết xấu hổ mà nói: "Cái này cũng phải xem duyên pháp, thời cơ chưa tới, tới lúc rồi thì nó mới biết quay đầu lại, sư phụ mới tiện dẫn nó về sơn môn"
Tịnh Lễ hòa thượng rất đồng tình mà thở dài: "Sư đệ thật đáng thương, khi nào thời cơ mới tới?"
"Cái này là thiên cơ" Khổ Giác nghiêm túc lắc đầu: "Phật viết, không thể nói!"
Tịnh Lễ hòa thượng mang vẻ mặt ngây thơ nhắm miệng lại, dáng vẻ như ta nhất định sẽ giữ kín bí mật.
Nhìn đồ nhi đơn thuần này, Khổ Giác nhịn không được lại thở dài.
"Nếu đồ nhi đáng thương Tịnh Nga của ta còn sống thì tốt rồi.."
Vẻ mặt của Tịnh Lễ hòa thượng tuổi trẻ lại có một tia cổ quái.
Khổ Giác buồn bực hỏi: "Con làm sao vậy?"
Tịnh Lễ hòa thượng hơi co rúm mà nói: "Tịnh Hải sư huynh nói, con căn bản không có Tịnh Nga sư huynh nào cả, đó đều là người nói bừa"
Khổ Giác trừng to đôi mắt: "Nói bậy cái gì! Tịnh Nga sư huynh của con tên tục là Tả Quang Liệt, xuất thân từ Tả thị nổi danh đỉnh cao ở Sở quốc, lúc còn sống không biết uy phong đến mức nào, vậy còn có thể là giả sao?"
"À" Tịnh Lễ hòa thượng nói: "Tịnh Hải sư huynh nói người vẫn chưa dạy Tả Quang Liệt cái gì cả, người ta tuy rất lợi hại, nhưng chẳng liên quan chút nào đến người"
Khổ Giác đang muốn phát hỏa, nhưng lại suy nghĩ, cố kiềm chế xuống, hỏi:
"Hắn còn nói cái gì?"
Tịnh Lễ gãi gãi cái đầu trọc, trong lòng thấp thỏm, nhưng cuối cùng cũng không dám lừa gạt sư phụ: "Tịnh Hải sư huynh còn nói, lúc trước người một hai đòi nhận Tả Quang Liệt làm đồ đệ, định ra pháp hiệu cho hắn, chạy tới chặn cửa của hắn, kết quả Tả Quang Liệt triệu tập một đống cường giả lại đây, thiếu chút nữa đã đốn ngã người ở Sở quốc! Nói sau đó người lại chán nản trốn đi"
"Hắn thì biết cái gì!" Khổ Giác đứng phắt dậy, giận tím cả mặt, tăng y rách rưới bay phất phới dưới ánh trăng.
Tịnh Lễ rụt cổ nói: "Hắn nói là Khổ Bệnh sư thúc nói cho hắn biết"
"Khổ Bệnh thì biết cái gì! Khổ Giác tiếp tục tức giận mắng.
"Phương trượng sư bá nói.."
"Phương trượng thì biết... Phương trượng cũng chỉ biết qua loa thôi!"
Tịnh Lễ rụt cổ nói hết lời: "Phương trượng sư bá nói, nếu nghe thấy sư phụ mắng chửi người thì con phải che lỗ tai lại"
Khổ Giác lườm hắn ta: "Con nghe ai?"
"Ai ở bên cạnh thì nghe người đó"
Khổ Giác khẽ gật đầu: "Có tuệ căn"
Vừa dứt lời, lão bỗng thở dài một hơi: "Nếu Tịnh Nga không phải đồ nhi định mệnh đã chú định của ta, tại sao ta có thể thông qua linh quang còn sót lại năm đó của nó tìm được Tịnh Thâm sư đệ của con trong cõi hư vô?"
Nói đến Tịnh Nga, trong mắt lão tăng mặt vàng hiện ra đau thương rõ ràng.
"Đã không tụ được hồn. Bằng không hẳn có thể để sư huynh đệ các con gặp nhau một lần.."
Tịnh Lễ rũ mi mắt, cũng thấy có chút khổ sở: "Vậy Tịnh Nga sư huynh cũng đã nhập môn sao?"
"Còn chưa kịp đi qua!" Khổ Giác tức giận nói: "Nhưng người tu hành chúng ta, để ý những tục lễ đó làm chỉ? Là sư bá Khổ Mệnh của con cổ hủ, chuyện gì cũng muốn có tên có tuổi. Bằng không..."
Bằng không thế nào, lão cũng không nói tiếp.
Chẳng lẽ thật sự có thể vì sinh tử trên chiến trường mà đánh đến Tần Quốc hay sao? Lấy danh nghĩa một sư phụ "Còn chưa nhập môn" ?
Không nói đến làm vậy có phải tìm chết hay không, trên thực tế, tuy rằng lão thông qua bí pháp đơn phương xác định Tả Quang Liệt là đệ tử trong số mệnh của mình, nhưng Tả Quang Liệt lại chưa bao giờ để ý đến lão. Thậm chí bị quấy nhiễu đến phiền, y còn trực tiếp tụ tập một đám cao thủ, trực tiếp đuổi giết lão ra khỏi Sở cảnh...
Trên ngọn núi nhỏ trầm mặc hồi lâu.
"Sau đó thì như thế nào?" Khổ Giác đột nhiên hỏi.
Cái lão hỏi chính là chuyện kế tiếp trong cuộc đối thoại giữa Tịnh Lễ và Tịnh Hải - đệ tử của Khổ Bệnh.
Hai sư đồ đều rất có ăn ý.
Thấy tâm tình sư phụ có vẻ đã tốt lên, Tịnh Lễ nhếch miệng nói: "Chờ hắn trở về, con trùm bao bố rồi dùng gậy đánh cho hắn một trận"
Khổ Giác gật đầu khen: "Đồ nhi ngoan!"
Lại nói đến ở chốn cũ của Khô Vinh Viện, tiếng niệm phật hiệu trong tai Khương Vọng càng ngày càng rõ ràng.
Mà Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ bên cạnh hắn lại không thể nghe thấy cái gì.
Bàn tay ấn kiếm của Khương Vọng, dần dần buông ra. Hắn mờ mịt không có phương hướng mà bắt đầu đi lại, lúc thì quay sang trái, lúc lại quẹo sang phải.
Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ không rõ tình huống, nhất thời không dám quấy rầy, chỉ phải theo sát bên người.
Tình huống này cực kỳ quỷ dị.
Lúc này Khương Vọng chỉ cảm thấy đang có một thứ gì đó kêu gọi hắn, kêu gọi hắn tới gần để thăm dò, mà hắn chỉ đi về hướng phát ra tiếng kêu gọi kia.
Nhưng thật ra ý thức của hắn còn rất tỉnh táo, hắn đang tự hỏi, nên không phát hiện hướng đi thân thể.
Nếu hắn không nghe lầm thì tiếng phật hiệu này chính là "A di đà phật"
Sau khi Khổ Giác của Huyền Không Tự tới cửa cưỡng ép thu đồ đệ, vì biết người biết ta, Khương Vọng cũng học bù thêm một ít tri thức Thích gia.
Hắn đương nhiên sẽ không xem nhẹ tôn vị như "A di đà phật" này.
Theo "Đại Thừa kinh" ghi lại, trong những năm tháng xa xôi trước kia, A Di Đà Phật thành lập thế giới Tây Phương cực lạc, phổ độ chúng sinh vô biên.
Môn đồ Thích gia khổ tu cả đời, phần lớn đều vì tiến vào thế giới cực lạc, là vì văng sinh cực lạc, để thấy được tôn sư Phật Đà này.
Giọng nói kia rõ ràng chỉ mờ mờ ảo ảo, phiêu phiêu mù mịt, nhưng truyền đến trong tai, lại càng lúc càng lớn hơn.
Như chuông lớn khổng lồ, làm kinh sợ thể xác và tinh thần.
Vào thời điểm như vậy, không biết vì sao, Khương Yểm cũng bảo trì im miệng không nói.
Khương Vọng đi tới trong tàn tích vách ngã cột xiêu, bản thân hắn lại hoàn toàn không hay biết.
Không biết từ khi nào, trong lòng hắn đã sinh ra một loại chán ghét nhàn nhạt đối với bản thân, cảm thấy chính mình tạo quá nhiều nghiệt.
Sát nghiệt là đứng mũi chịu sào.
Người hắn từng giết, người vì hắn mà chết, từng gương mặt đang hiện ra trước mắt.
"Chúng ta là huynh đệ. Vì sao... Vì sao không thể tha thứ cho ta... Một lần"
Là Phương Bằng Cử.
"Các ngươi... Hình như đều rất hận ta.." Là Hồ Thiếu Mạnh.
"Mọi việc đã được định sẵn, như ước hẹn lúc trước. Khương Vọng! Ta tới giết ngươi!" Là Tịch Tử Sở.
"Chờ thời đại Bạch Cốt tiến tới, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt" Là Xà Cốt Diện Giả.
"Hồ Tử nhà ai, muốn hái đầu lão tướng!" Là Kỷ Thừa!
"Như vậy à, cảm ơn" Là Hứa Phóng.
Còn có một vài bóng dáng mơ mơ hồ hồ mờ mờ ảo ảo tới lui trước mặt hắn, như có như không.
Vô số khuôn mặt tới gần, vô số cái miệng mở ra.
Những tiếng động ồn ào mà lại cặn kẽ kia chấn động, cuối cùng hóa thành một câu "Ngươi muốn kiến công lập nghiệp... Nhưng người Dương quốc ta có tội tình gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad