Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1215: Siêu phàm

Chương 1215: Siêu phàm
Nan Thuyết đại sư bị lột mặt nạ xuống ở quán trà, bẽ mặt vô cùng, ảnh hưởng mà sự kiện này tạo thành thực sự cũng khá sâu.
Nhưng vào thời điểm đó, đám đông thường không nhìn thấy chuyện phía sau, hầu hết đều chỉ tức giận khi bị lừa dối.
Đại sư bị một cái tát kéo xuống thần đàn, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, khuôn mặt thực sự được che lấp ở dưới huyễn thuật của ông ta.
Người này vốn chỉ là một truyền nhân của một môn phía nhỏ đã bị đoạn tuyệt truyền thừa, vì cơ duyên xảo hợp mà có được một viên Thận Vương Châu.
Ông ta không nghĩ dùng viên Thận Vương Châu này để tu hành mà lợi dụng năng lực huyễn thuật của Thận Vương Châu để lừa gạt mọi người. Sau lần đầu tiên giả thần giả quỷ thành công, thì đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Nhiều năm qua lừa gạt vô số người, có thể gọi là "tài nguyên sung túc tiến vào", những thứ đã tiêu xài ra thì không nói, lúc này trên người nếu tính hộp chứa đồ đã có 38 cái.
Việc lừa đảo là do Lý Long Xuyên phát hiện, người là do Hứa Tượng Càn ấn xuống, những vật này đã tự nhiên cũng sẽ vào tay họ.
Trên đảo Tiểu Nguyệt Nha có mấy tông môn, nhưng không có một cái nào có thể khiến tất cả mọi người tín phục và trở thành "quốc gia". Những người Tế như đám người Lý Long Xuyên, cũng không thể nào nộp những "tang vật" này lên Điếu Hải Lâu được.
Toàn bộ mọi chuyện đều là công lao nhờ Chúc Vi thần thông của Lý Long Xuyên, Khương Vọng và Hứa Tượng Càn đều kiên quyết bày tỏ mình không lấy một xu, mà người xuất thân danh môn như Lý Long Xuyên thực ra cũng không thiếu mấy thứ này.
Nhưng hắn ta lại có một đích phương pháp xử lý cực hay.
Hăn ta đã đưa tất cả những "tang vật" này đến đảo Băng Hoàng, kể cả bản thân Nan Thuyết đại sư cũng bị đưa đến nhà tù ở đảo Băng Hoàng chịu thẩm vấn.
Đảo Băng Hoàng căn cứ địa ở bên ngoài của Thạch Môn Lý thị, lúc này tỷ tỷ Lý Phượng Nghiêu của Lý Long Xuyên đang trấn giữ ở trên đảo.
Lý Long Xuyên định ra một quy tắc. Tất cả những người đã bị "Nan Thuyết đại sư" lừa gạt, chỉ cần có thể bằng chứng chính xác chứng minh mình thực sự bì lừa là sẽ có thể tìm lại những tổn thật của họ ở đảo Băng Hoàng, mãi cho đến khi tất cả "tang vật"
đều rõ ràng mới thôi.
Toàn bộ quá trình, mỗi một viên đạo nguyên thạch đều được công khai trưng bày, đảo Băng Hoàng tuyệt đối không giữ lại nửa viên.
Phương pháp này hay ở chỗ đã lợi dụng tối đa cái tên của "Nan Thuyết đại sư", vô cùng tốt để mở rộng sự ảnh hưởng của đảo Băng Hoàng. Cái lão lừa đảo này đáng trách bao nhiêu thì sự tin cậy của đảo Băng Hoàng ở trong ấn tượng của hải dân cũng sẽ tăng lên bấy nhiêu.
Mà chuyện đảo Băng Hoàng xét xử công khai đối với Nan Thuyết đại sư cũng là tuyệt nhất, chắc chắn sẽ thiết lập được pháp uy của đảo Băng Hoàng. Khiến cho hải dân tạo nên một loại nhận thức chung - đảo Băng Hoàng cũng là nơi có pháp quyền và thế lực cao trên quần đảo gần biển.
Giống như Tề quốc, khi mọi người gặp phải chuyện bất công thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là đến quan phủ. Ố các quần đảo gần biển, vai trò này được thay thế bằng các tông môn.
Trên cơ sở này mà phát triển tiếp, đảo Băng Hoàng sẽ không còn được coi là thế lực bên ngoài của Thạch Môn Lý thị ở Tề quốc nữa, mà nó sẽ giống như đảo Quyết Minh, sẽ được hải dân ở quần đảo gần biển công nhận.
Với tư cách là đích tử của Thạch Môn Lý thị, những thủ đoạn ngự người dùng thế (điều khiển người và dùng thế lực) hắn ta đều đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Phương hướng xử lý này của Lý Long Xuyên, hay ở chỗ là chiều hướng phát triển, không quá khác người, nhưng lại không thể ngăn cản.
Không nghi ngờ gì, sự tích về Nan Thuyết đại sư cũng sẽ thông qua một trận "trả lại tang vật" này mà càng ngày càng truyền bá sôi nổi, sâu xa.
Nhưng thứ đáng để người ta phải suy nghĩ sâu xa chính là - Ông ta chỉ là một tu sĩ Đằng Long Cảnh, dựa vào cái gì mà chỉ cần một lời chỉ điểm mập mờ là đã có thể trở thành đại sư được tung hô của những người dân trên biển? Cũng có mấy người thực sự nghe hiểu những điều có chút lớn mà lại vô dụng của ông ta chứ?
Nhưng lại không hề có nghi ngờ, chỉ thấy hoan hô. Không ai đứng thẳng trước mặt, chỉ có quỳ rạp xuống đất.
Kính nể, mù quáng theo, bảo sao hay vậy, ba người thành hổ.
Nhưng cũng không phải dừng lại ở người thường, đến cả những người tu hành có sức mạnh siêu phàm cũng không hề có sự khác biệt.
Giống như Khương Vọng từng nói với Khánh Hỏa Kỳ Minh khi ở Phù Lục vậy, con người ở bên ngoài thiên thanh cũng không khác gì với người Phù Lục.
Không thể thoát khỏi ô trọc sao có thể chân chính "siêu phàm" ?
Nan Thuyết đại sư bị bắt, không ai còn hứng thú yên tĩnh uống trà nữa.
Tất nhiên Hứa Tượng Càn là một ngoại lệ, hắn ta nghênh ngang mời người dâng trà một lần nữa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại quấn lấy nói chuyện với Chiếu Vô Nhan.
Trải qua sự kiện Nan Thuyết đại sư, đương nhiên Dương Liễu thấy vô cùng xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng y cũng không chịu rời đi. Bởi vì y biết rất rõ là vì chuyện này mà y đã mất điểm nghiêm trọng, một khi cứ chán chường rời đi như vậy, rất có thể sẽ không có cơ hội nữa.
Vì vậy cho dù cực kỳ nhăn nhó cũng vẫn ở lại quán trà, ba người cứ vậy mà chen lấn trong một bàn.
Đám người góp sức mà y tụ tập lại cũng không nên đi, cho nên đều giữ lại. Những người này là những đệ tử bình thường của Điếu Hải Lâu, chỉ đơn giản là được Dương Liễu mang theo để chống đố trận này, để có thể vây đánh Hứa Tượng Càn bất cứ lúc nào. Không có một chút sự tồn tại nào, cho nên cũng không cần nói thêm.
Khương Vọng cũng lười tiếp cận với ba người này, hắn không nói tiếng nào mà ngồi ở bàn trà bên cạnh xem cuộc vui.
Lý Long Xuyên đang đứng ở cửa để nói chuyện với người của đảo Băng Hoàng, Nan Thuyết đại sư đã bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng và khiêng đi như khiêng heo.
Sư muội của Chiếu Vô Nhan, cái vị Tử Thư cô nương đang ngồi ở bên cạnh Khương Vọng — tất nhiên là do sắp xếp của Hứa Tượng Cân.
Nàng nhìn lén Khương Vọng đang lẵng lặng uống trà vài lần, vừa ngại ngùng vừa thiếu tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi thực sự là song kiêu Cản Mã Sơn à?"
Âm thanh này thực sự nhỏ đến đáng thương.
May mà Khương Vọng tu hành cũng có thành tựu, tai thính mắt tinh, không phải là không thể nghe thấy.
Nhưng hắn vẫn sửng sốt một chút: "Hả?"
Tử Thư len lén đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía Hứa Tượng Càn đang vẻ mặt hưng phấn khua tay múa chân ở cách đó không xa:"Các ngươi, nổi danh? Cùng xưng là Song Kiêu Cần Mã Sơn?"
Giọng nói của nàng rõ ràng mang theo nghi ngờ. Dù sao thì khí chất của hai người này thoạt nhìn thực sự quá kém.
".. Cứ coi là như thế đi. "
Nếu như không phải "Song Kiêu Cần Mã Sơn" cho tới bây giờ cũng chỉ là quan danh của một mình Hứa mỗ... Cũng coi như là hắn không nói dối.
Nhưng tại thời điểm này, Khương Vọng còn có thể nói gì khác sao? Dù sao thì cũng không đến mức hủy đi sân khấu của bằng hữu ở ngay trước mặt, hắn chỉ có thể cười khổ.
"Cản Mã Sơn là nơi nào vậy?" Sau khi nói chuyện vài câu, Tử Thư cũn không ngại ngùng như trước, sự tò mò gần như hiện trên khuôn mặt.
"Một nơi, à, khá đặc biệt." Khương Vọng có hơi khó nói, điều này cũng không dễ bịa đặt, trước đó Hứa Tượng Càn cũng còn không cho qua mài!
"À, ta hiểu." Tử Thư rất hiểu chuyện: "Ta không hỏi nữa."
Cũng không biết rốt cuộc nàng đã hiểu cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad