Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1847: Một Quân Cờ, Vài Người Rơi (2)

Chương 1847: Một Quân Cờ, Vài Người Rơi (2)
“Huynh xem người ta là huynh chắc, dễ câu đến thế sao? Bình Đăng quốc có thể bày ra nước cờ này, chẳng lẽ lại không có sự chuẩn bị gì cho việc huynh sẽ quay lại Tề quốc chắc?” Trọng Huyền Thắng thuận miệng khinh bỉ vài câu, hắn ta nói tiếp: “Huynh đã nghĩ đến việc người của Bình Đẳng quốc muốn đuổi huynh đi xa khỏi Tề quốc, tại sao lại không nghĩ đến việc bây giờ lại không tiếp tục đuổi nữa, thì có thể là người đó không quan tâm việc huynh có về Tề quốc hay không.... thậm chí có khi còn hy vọng huynh trở về ấy chứ?”
Khương Vọng cố gắng tranh luận một lần cuối: “Ngừng đuổi giết ta không phải là ý của bọn hắn đâu, là do Cố Sư Nghĩa cứu ta.”
“Huynh làm sao biết Cố Sư Nghĩa là người hay là quỷ? Huynh với hắn ta có mấy phần giao tình?”
“Huynh đang nói là Cố Sư Nghĩa đó có vấn đề?”
“Không thể nhìn rõ chính là có vấn đề, cũng có khả năng là trên đường gặp chuyện bất bình muốn ra tay cứu trợ. Nhưng ta khẳng định, với kiểu phong cách bày bố thế cờ của Bình Đẳng quốc như thế này, bây giờ mà huynh quay về Tề quốc thì còn nhiều thủ đoạn đang đợi huynh lắm đấy.” Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Bây giờ huynh không nên quay về Tề quốc. Đáng lẽ ra ngay từ lúc đầu huynh không nên rời đi bàn cờ này, nhưng nếu đã tạm thời rời đi rồi thì không nên quay về nữa.”
Khương Vọng sững sờ: “Vậy ta phải đi đâu?”
Trọng Huyền Thắng vẫy vẫy tay nói: “Tìm một nơi nào đó du sơn ngoạn thủy đi. Đợi ta xử lý sạch sẽ hết mấy chuyện này, bài trừ hậu hoạn về sau rồi hãy quay về!”
Khương Vọng nghĩ một lát rồi hỏi: “Huynh cảm thấy nếu bây giờ ta mà quay về thì sẽ có thủ đoạn gì đang chờ ta?”
“Ta làm sao mà biết được.” Trọng Huyền Thắng bỉu bỉu môi nói: “Ta cũng không thể bấm tay mà tính toán ra hết được.”
“Được rồi.” Khương Vọng kéo nhẹ hai khóe môi, cười một cái.
Nhìn thấy ánh mắt luôn trong suốt và bình tĩnh của Khương Vọng dần ảm đạm xuống, Trọng Huyền Thắng biết thực ra trong lòng của Khương Vọng vẫn không quá dễ chịu, hắn tạm thời vẫn chưa thể chịu được cái tình trạng danh dự bị tùy ý chà đạp thế này.
Một khắc trước còn vinh quang rạng rỡ vô hạn, nổi danh khắp thiên hạ, một khắc sau lại bị hắt nước bẩn khắp người, người người đuổi mắng. Khoảng cách từ thiên đường đến địa ngục, chẳng qua là chỉ trong một đêm... Nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, thì cho dù là ai cũng khó lòng mà ôn hòa được.
Ngoài mặt thì Khương Vọng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn đã bị thương rồi!
Vì vậy Trọng Huyền Thắng giải thích: “Nhưng nếu chỉ chờ đợi mấy thủ đoạn của bọn hắn rơi xuống, chúng ta cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi. Cho dù ta có tự phụ đến thế nào đi nữa, cũng không thể lấy tính mạng của huynh ra làm trò đùa được. Nghe ta, nếu đã nhảy ra khỏi bàn cờ này rồi, thì cứ đi du sơn ngoạn thủy đi. Còn ván cờ này, cứ để các đại nhân vật tự mình chơi đi! Cho đến khi kết cục đã được quyết định rồi, huynh vẫn là thiên kiêu đệ nhất Tề quốc, thiên hạ đệ nhất Nội phủ. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có vô số người làm trong sạch danh tiếng cho huynh!”
“Nếu người khác đã coi huynh như một quân cờ, vậy huynh nhảy ra khỏi bàn cờ rồi thì cũng đừng nghĩ quá nhiều, quản con mẹ nó hạ cờ thế nào làm gì, cứ tự mình đi chơi đi.”
Hắn ta nhìn Khương Vọng, vừa là cổ vũ đối phương, cũng là để cổ vũ chính mình: “Nếu huynh thực sự muốn hạ một ván cờ, vậy sau này quay về ta với huynh làm đối thủ đi!”
Lúc Khương Vọng đi ra từ Thái Hư Huyễn Cảnh thì Tiểu cẩu vẫn còn ở đó.
Nó đương nhiên đã gặm sạch sẽ quả thiết tương, kể cả phần da quả cũng không chừa lại. Tiểu hôi cẩu bây giờ đang chậm rãi liếm láp sàn nhà.
Khương Vọng thu hồi nặc y, vẫy vẫy tay với nói: “Qua đây!”
Cái đuôi nhỏ đang lắc lư liên tục của tiểu hôi cẩu bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu thì nhìn thấy Khương Vọng đang ngồi ở trong một góc nhỏ, nó liền cảnh giác quay người lại, tứ chi ấn chặt trên mặt đất, lộ ra răng nanh trước mặt Khương Vọng, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa nho nhỏ.
Khương Vọng buồn cười nói với nó: “Vật nhỏ dữ dằn, ăn đồ của ta rồi, giờ lại bày sắc mặt ra cho ta xem à?”
Tiểu cẩu hiển nhiên là nghe không hiểu Khương Vọng đang nói cái gì, nhưng nó cũng đủ hiểu rằng, cái người lạ lạ mặt đang ở trước mặt nó này hoàn toàn không sợ hãi sự uy hiếp của nó. Vì thế nó bắt đầu sủa to lên vài tiếng.
Gâu gâu gâu!
Thật là một hạt giống tốt cho chức trông nhà hộ viện.
Khương Vọng đắc ý cười nói: “Ngươi kêu đi, có kêu rát cổ họng thì cũng không có ai tới cứu ngươi đâu!”
Với năng lực nắm chắc thanh âm của hắn, đem tiếng kêu của con chó chỉ trói buộc ở trong căn gác lửng này quả là một việc không thể nào dễ dàng hơn.
Tiểu cẩu kêu cả nửa ngày, cũng không thể gọi được ai tới để giúp đỡ nó, hiển nhiên là nó bắt đầu hoảng sợ rồi. Nó kẹp cái đuôi nhỏ lại, chuẩn bị chạy xuống dưới lầu, ảo não nhường lại địa bàn.
Khương Vọng lấy ra một quả Thiết Tương, cắn một miếng nhỏ.
Mùi hương thơm phức ngay lập tức tản ra tứ phía.
Tiểu cẩu đã chạy tới chỗ cửa xuống lầu dưới, thoáng chốc dừng lại.
Nó nghiêng đầu lại nhìn, cái mũi nhỏ tham lam ngửi một cái, chân ngắn ngay lập tức chuyển hướng, ra sức vẫy đuôi nhỏ, chạy về phía Khương Vọng. Hiển nhiên nó đã nhận ra quả trái cây đã hoàn toàn chinh phục cả tâm và thân nó rồi.
Khương Vọng lười biếng ngồi dựa vào đằng sau, lại cắn thêm một miếng nữa.
Tiểu cẩu chạy tới gần Khương Vọng, thèm ăn gần chết nhưng lại không dám lỗ mãng, nhảy tới nhảy lui trước mặt hắn, cái đuôi vẫy liên tục như cối xay gió, miệng thì há hốc, cái lưỡi thè ra, trông thật là ngu ngốc.
Khương Vọng chỉ cắn vài ba miếng liền đem quả thiết tương ăn đến sạch sẽ, hắn vỗ vỗ tay vài cái, nói với Tiểu cẩu: “Hết rồi!”
Tiểu cẩu thoáng chốc không nhảy nhót nữa, cái đuôi cũng đứng im bất động, đôi mắt tròn trừng lớn sững sờ nhìn Khương Vọng, hiển nhiên là có chút nghi hoặc....cũng có chút bi thương.
“Ai kêu ngươi hung dữ với ta.” Khương Vọng cười cực kỳ đắc ý, sau đó hắn đứng dậy, nói với tiểu cẩu: “Ta đi đây. Địa bàn này trả lại cho ngươi đấy.”
Bộ tiên y Như Ý đã rách nát như tấm giẻ rách, mặc trên người quả thật khó coi, nhưng nó vẫn còn phải hấp thu lực lượng của túc chủ để tự sửa chữa chính bản thân nó, cũng chính là nói – không thể cởi xuống.
Dẫu gì hắn cũng là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, thiên kiêu có danh tiếng vang xa, thế mà lại mặc một tấm giẻ rách thế này, quả thật nhìn thế nào cũng không giống với lời đồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad