Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3312 - Trăng đáy nước (3)



Chương 3312 - Trăng đáy nước (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiếng khóc của nàng ta giống như tiếng quạ kêu, vừa sắc vừa nhọn cứa vào màng nhĩ.
Trúc Bích Quỳnh đi tới trước chậu rửa mặt gần cửa sổ, nhìn sóng biển xanh thẳm cách đó không xa, cúi đầu xuống, úp mặt vào làn nước.
Thế giới yên tĩnh rồi.
Nhắm mắt lại, thế giới này cũng không hẳn là chỉ có một màu tăm tối.
Trong thế giới tối tăm vô tận, từ đầu đến cuối vẫn có một bóng người tồn tại, tựa như giấc ngủ dài khi đó, khi ý thức càng ngày càng mê man, trong đầu vẫn luôn ghi nhớ gương mặt kia.
Gương mặt thật lòng vì nàng mà đau thương, vì nàng mà khổ sở.
Nàng còn nhớ góc nhìn đó.
Một góc nghiêng.
Lần đầu tiên được hắn ôm vào lòng, nàng mang thân phận của một người bằng hữu sắp chết.
Khi đó nàng còn rất yếu ớt, mắt không mở ra nổi, nhưng nàng lặng lẽ dùng sức, tham lam nhìn đường viền dưới cằm của hắn, nhìn ánh mắt đang nhìn thẳng về phía trước của hắn.
Cơn đau lúc đó hình như cũng không đau lắm.
Hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Trúc Bích Quỳnh đột nhiên mở to mắt.
Dưới đáy nước chậu rửa mặt, nàng nhìn thấy một gương mặt mơ hồ quen thuộc.
“Xoạt!”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, rời khỏi chậu nước.
“Tí tách tí tách!”
Giọt nước trên mặt kéo thành chuỗi nhỏ xuống mặt nước, nổi lên từng vòng gợn sóng nhỏ.
Trúc Bích Quỳnh thở phì phò, đột nhiên ngừng thở.
Trong chậu rửa mặt mạ vàng, dưới từng vòng gợn sóng, gương mặt trong giấc mơ của nàng, gương mặt nàng chỉ có thể nhìn thấy trong ký ức, hiện lên trong làn nước.
Rời khỏi tưởng tượng, xông vào hiện thực, khắc tạc ký ức, khắc họa chờ mong.
Trong ánh nước dập dờn, gương mặt mơ hồ kia dần trở nên rõ ràng.
Lông mày thanh tú, ánh mắt kiên định, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi quật cường mím nhẹ.
Trăng đáy nước ôm không được.
Bàng hoàng Thanh Dương từng niên thiếu!


"Chậc chậc chậc."
Sài A Tứ ngắm nghía mình trong gương, một bộ võ phục màu đen trông gọn gàng mua với giá cao, một bộ áo choàng màu đỏ trông rất có phong phạm Viên Tiểu Thanh tặng.
Có câu Phật đẹp vì mạ vàng, yêu đẹp vì quần áo.
Bộ trang phục này, cộng thêm thân thể tương đối cường tráng sau khi học xong thần công luyện thể.
Tiêu sái nhường nào, uy nghi nhường nào!
Lông mày này, ánh mắt này, khí chất này.
Trước kia đúng là không biết ăn mặc, uổng phí gương mặt này.
Nam tử tuấn tú nhất Hoa Quả Hội, ngoài ta ra còn có ai?
Mèo khen mèo dài đuôi một hồi, lại rẽ tóc một hồi, đến khi phần tóc mai được rẽ ngôi đúng tỷ lệ.
Hoàn thành công tác chuẩn bị, Sài A Tứ khom người thật thấp bái gương Cổ Thần một cái, nói: “Thượng Tôn, ta phải che ngài lại!”
Cổ Thần vốn nên ở yên trong kính: …
Hương Chủ tân nhiệm của Hoa Quả Hội hành lễ xong thì thẳng người lại, lấy ra một chiếc túi xinh đẹp được thêu một chữ “Sài” bằng kim tuyến, tươi cười bỏ gương vào.
Đương nhiên danh nghĩa là tôn trọng Cổ Thần, không thể để gương Cổ Thần trụi lủi nằm trong tay được, cho nên phải đựng trong một chiếc túi quý giá, sau đó để Viên Tiểu Thanh mang theo.
Hội đấu võ Kim Dương Đài đang diễn ra tại thành Ma Vân, đã qua được mấy vòng.
Gã vượt ra ngoài dự đoán của các yêu khác, tiến thẳng một đường.
Ngay cả Hội trưởng Hoa Quả Hội cũng bị kinh động, ra sức động viên gã.
Tiểu yêu bình thường thì kiếm thuật không hung ác bằng gã, kỹ thuật mạnh hơn gã thì không chém nổ kim thân vô địch của gã. Cộng thêm sau mỗi lần giao đấu kết thúc, Cổ Thần đại nhân đều sẽ giúp gã ôn lại chiến cuộc và rút ra bài học kinh nghiệm. Nói cho gã biết gã đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội trong trận chiến, làm ra bao nhiêu lựa chọn sai lầm, và bao nhiêu phương pháp để chiến thắng.
Điều này khiến thực lực của gã nhanh chóng tăng mạnh.
Bị đánh nặng trên đài đấu võ cũng giúp kim thân vô địch của gã tiến bộ rất nhanh. Không biết có phải ảo giác hay không, gần đây hiệu quả tắm thuốc hình như càng ngày càng tốt.
Phần thưởng thêm mà Hoa Quả Hội cho gã đều được đổi thành các loại dược liệu quý giá, luyện cho tới chết, tắm thuốc mà như muốn tự dìm chết bản thân vậy.
Tất nhiên là Tật Phong Sát Kiếm không hề hay biết khoảng thời gian này gã vẫn luôn ngâm thuốc.
Dù sao gã cũng đang thi đấu, thứ hạng tại hội đấu võ càng lúc càng tăng, sau này còn có thể leo cao hơn nữa. Vả lại, hiệu quả của số dược liệu kia đối với Cổ Thần càng ngày càng yếu, vậy nên hắn cũng hào phóng cung cấp lại cho tiểu yêu này nhiều hơn.
Tật Phong Sát Kiếm Sài A Tứ dùng hội đấu võ và tu luyện làm chủ, lấy bồi đắp tình cảm với Viên Tiểu Thanh làm phụ, tiện thể bồi dưỡng tiểu đệ dưới trướng, phát triển thế lực trên con đường của mình.
Cổ Thần vĩ đại Khương Vọng thì lại coi trọng rất nhiều con đường.
Vừa phải theo hành trình trên hội đấu võ của Sài A Tứ, giúp gã ôn lại mỗi một trận chiến trên đài; lại còn phải hỗ trợ Trư Đại Lực đồ thần, giảng giải đạo lý Thái Bình Đạo cho hắn ta, vẽ một cái bánh thật lớn cho người ta; rồi còn phải phối hợp với kế hoạch mở rộng Vô Diện giáo của Viên Lão Tây, thỉnh thoảng còn phải hiển lộ thần tích, thu nhận tín đồ…
Ngoài những việc này, hắn còn phải học tập chữ viết của Khuyển tộc hiện đại và phiên dịch chữ viết Khuyển tộc thời Cận Cổ.
Đã vậy còn phải chỉ điểm từng li từng tí cho việc tu hành của Sài A Tứ, Viên Lão Tây và Trư Đại Lực.
Còn phải điều trị thương thế của bản thân, cũng không được lơ là việc tu hành…
Một nhịp thở mà làm như mười nhịp thở vậy.
Ngay cả người nổi tiếng cần cù chịu khó như họ Khương nào đó cũng không chịu nổi.
Nhưng may là cũng có tiến triển.
Trải qua những ngày nỗ lực học hành không quản ngày đêm, cuối cùng cũng nắm giữ được chữ viết Khuyển tộc ở một trình độ nhất định… Thậm chí, nếu tự mãn một chút thì có thể nói là thành thạo.
Xem như cũng đã tiến hành nghiên cứu sâu xa về chữ viết của Khuyển tộc hiện đại, cân nhắc ngữ nghĩa của từng chữ. Nếu không có linh thức cường đại, nếu không phải thần thì đừng hòng hoàn thành lượng công việc lớn như vậy trong thời gian ngắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad