Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1950: Dùng lửa thắp đêm dài (1)

Chương 1950: Dùng lửa thắp đêm dài (1)
“Hây a, thuật triệu hồi thần thú!”
Trên mặt đất đầy mây, vẻ mặt tiểu nữ hài phấn điêu ngọc mài(1) cau lại, mười ngón tay biến ảo như bay, làm mấy động tác tay liền lúc, cuối cùng cũng thành kiếm chỉ, sau đó bước một chút về phía trước: “Lập tức nghe lệnh! Ra!”
(1) phấn điêu ngọc mài: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ em bé gái.
“Gâu!”
Một tiếng sủa vang lên, thảm mây như bị rẽ, một con chó nhỏ đen thui chạy tới.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Nó nhe răng trợn mắt, vô cùng uy phong.
Ngồi trước mặt cô bé, là một nữ tử thanh lệ tuyệt luân (2), lấy tay đỡ trán, hết sức bất đắc dĩ nói: “Khương An An, mấy ngày nay muội không luyện chữ, cực khổ nghiên cứu ra bí thuật này sao?”
(2) thanh lệ tuyệt luân: xinh đẹp trang nhã.
“Thế nào?” Khương An An vui mừng khấp khởi: “Ta có lợi hại không?”
“Muội lợi hại hay không ta không biết.” Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi: “Ta đau đầu lắm.”
Khương An An đi tới trước mặt nàng, chu mỏ nói: “Muội không muốn thấy tỷ không vui, muốn chọc cho tỷ cười đó. Thật ra muội đã bổ sung bài tập rồi.”
Cô bé lấy từ trong hộp con sóc bảo bối của mình ra một xấp giấy, chữ viết trên giấy rất ngay ngắn: “Tỷ xem đi.”
Diệp Thanh Vũ đưa tay vuốt vuốt tóc của cô bé, ấm áp nói: “Ta gấp gáp vì chuyện tu hành, không phải không vui.”
“Để ca ca ta dạy tỷ!" Khương An An nhỏ vung tay lên, rất chí khí nói: “Ca ca ta rất lợi hại!”
Diệp Thanh Vũ thuận miệng nói: “Chuyện như là tu hành... cha ta cũng không được!”
Khương An An chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu hỏi: “Ca ca ta là đệ nhất thiên hạ, Diệp bá bá là thứ mấy vậy?”
Diệp Thanh Vũ: ...
Rất khó giải thích cho một đứa trẻ sự chênh lệch giữa Nội phủ cảnh và Động Chân cảnh. Sự khác biệt giữa Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ khác và đệ nhất thiên hạ cũng không thể giải thích một cách dễ dàng được. Hơn nữa muội muội sùng bái ca ca, vốn là một chuyện tốt đẹp, không nên phá vỡ.
Nàng chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Được, để ta thỉnh giáo ca ca của muội.”
Khương An An suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sở quốc có xa không?”
“Rất xa.” Diệp Thanh Vũ hỏi: “Sao vậy?”
“Ca ca ta đi Sở quốc rồi, người Sở quốc xin huynh ấy chỉ điểm cái gì đó...”
Khương An An vừa nói vừa gọi Tiểu Vân hạc của mình ra, trải một tờ giấy viết thư ra sau đó quỳ rạp trên mặt đất để viết.
“Ta bảo ca ca mang quà về cho tỷ!”
Cô bé viết viết, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Sở quốc có gì ngon để ăn nhỉ?”
Lúc đầu Diệp Thanh Vũ có chút cảm động, sau đó lại thấy dở khóc dở cười: “Quà này rốt cuộc là cho muội hay là cho ta?”
Khương An An cười khúc khích, vẽ một cái vòng lớn trên tờ giấy, bên trong viết “Mua thật nhiều đồ ăn ngon”, bên cạnh lại viết thêm một dòng ghi chú nho nhỏ: “Hai phần.”
Sau khi viết xong lại hài lòng nhìn một chút, vui vẻ lăn lộn trên mặt đất.
“Gâu gâu gâu gâu...”
Xuẩn Hôi tung tăng chạy đến gần, cọ đầu lên cánh tay cô bé, còn kêu ư ử.
Bị Khương An An dùng tay đẩy ra: “Không có phần của ngươi đâu! Ngươi ẩn náu chẳng tốt gì cả, người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngươi!”
Xuẩn Hôi còn tưởng rằng là cô bé đang khen nó, cái đầu lắc rất nhiệt tình.
“Đúng là ngốc chết đi được!” Khương An An nhẹ nhàng gập thư lại, ném lên trời, nó liền hóa thành Vân Hạc, quấn thành mấy vòng.
Xuẩn Hôi nhảy lên muốn bắt lấy, lại bị Khương An An đưa tay giữ lại.
Trong trường hợp không biết địa chỉ chính xác, Vân Hạc truyền tin là cần có sự hô ứng với người nhận thư, như thế mới có thể vượt qua vạn dặm.
Nếu Vân Hạc không tìm được người thì chỉ có thể bay vòng quanh ở nơi cuối cùng nhận được hô ứng.
Chỗ đó chỉ có thể là Trung Sơn quốc, sau khi Triệu Huyền Dương bắt Khương Vọng, liền cắt đứt toàn bộ cách thức liên hệ với bên ngoài.
Tay của Diệp Thanh Vũ phía sau lưng lặng lẽ triển khai thuật che mắt, không để cho An An phát hiện ra Vân Hạc của cô bé thật ra vẫn chưa bay tới về hướng Sở quốc.
Diệp Thanh Vũ khó tránh khỏi lo lắng.
Khương An An nhìn, hết sức quan tâm: “Sao ngươi lại không vui rồi?”
Người lớn vẫn luôn cho rằng tâm trạng của mình có thể giấu diếm được trẻ nhỏ, nhưng thường là không thể. Trẻ nhỏ luôn rất nhạy cảm.
“Chắc là do tối hôm qua ngủ không được ngon giấc...” Diệp Thanh Vũ giải thích một câu, khống chế biểu cảm của mình, dịu dàng cười nói: “Ta không sao.”
Khương An An suy nghĩ một chút, quyết tâm nói: “Ta chia ca ca của ta cho tỷ!”
“Hả?” Diệp Thanh Vũ đỏ mặt: “Cái này... chia làm sao được.”
“Để huynh ấy cũng là ca ca tỷ đó!” Biểu cảm của Khương An An lúc này chính là ‘Ta rất vĩ đại có phải không’: “Như vậy tỷ cũng có thể vui vẻ như ta!”
Diệp Thanh Vũ ngây ra một chút, sau đó lập tức khôi phục bộ dáng lành lạnh: “Ngươi nên đi luyện chữ rồi.”
Khương An An: ?
...
...
Khương An An an ủi không thành lại còn bị dạy dỗ liền bĩu môi bỏ đi, Xuẩn Hôi cũng theo sát cô bé rời đi.
Khương Vọng không biết mình phải “gánh vác trọng trách” lần đầu đặt chân đến thảo nguyên.
Phóng tầm mắt ra xa là một nơi bao la xanh ngắt, trời đất mênh mông!
Giống như bước ra từ một căn nhà chật chội, quét đi mạng nhện, mây đen, bụi gai, hòa mình vào thiên nhiên.
Nơi này rộng lớn bát ngát, mênh mông vô ngần, có thể chứa được linh hồn tự do nhất.
Vào mùa thu, thảo nguyên đã trút đi sắc xanh, “xiêm y” mới của cỏ cây trải dài ngút ngàn, trong xanh có vàng, trong vàng nhuộm đỏ, quả là một mùa thu rực rỡ!
Lúc này trên vai Khương Vọng khoác áo choàng, mặc y phục may bằng sợi gai dầu, nghiễm nhiên một kẻ lữ hành cô độc, đi trên thảo nguyên mênh mông.
Áo choàng vẫn là cái có được từ chỗ Trịnh Phì và Lý Sấu, còn gậy chống là trượng Hành Tư có được từ chỗ Bích Châu bà bà.
Lại nói tiếp lúc này ngoài trượng Hành Tư còn có bình Vân Mộ, trong đó còn nuôi cá ngũ sắc là kỳ độc không gì sánh được. Nhưng Khương Vọng gần như không bao giờ dùng đến.
Bởi vì nó độc tính quá mạnh, được gọi là “nụ hôn tử thần” bình thường Khương Vọng sẽ không lấy ra dùng, nhưng lúc thật sự đối mặt với nguy hiểm... lấy ra rồi lại không dùng, thậm chí còn không lấy ra.
Vì vậy, sau khi đi theo Khương Vọng, con cá ngũ sắc này thực sự đã trải qua khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi, hầu như không bao giờ làm việc, mỗi ngày chỉ việc tự do dạo chơi trong bình Vân Mộ, là một ví dụ điển hình của việc ăn bám.
So sánh với Xuẩn Hôi, quả thực chó ngáp phải ruồi, cuộc đời vô cùng đáng sống.
Đương nhiên, vẫn có sự khác biệt.
Cá ngũ sắc là Khương Vọng không lấy ra dùng... Còn Xuẩn Hôi là không dùng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad