Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3837

Chương 3837Chương 3837
Ghi chép này giống như truyền thuyết dã sử ít ai biết đến, nhưng việc này được ghi lại dưới ngòi bút của Tư Mã Hoành, độ tin cậy không có gì phải nghi ngờ.
Là tuyệt sắc đáng được ghi vào lịch sử.
Đặng Kỳ trên Quan Hà Đài, Thanh Quỷ trên chiến trường Ly Nguyên, người dũng cảm trên chiến trường Biên Hoang, Triệu Nhữ Thành trong Ách Nhĩ Đức Di, cũng là Doanh Tử Ngọc - hậu nhân của Tần Hoài Đế.
Y đang ngồi trước mặt Khương Vọng, rũ mắt nói: "Ta mới vừa hoàn thành thí luyện Biên Hoang, nghe nói huynh đã rời khỏi Tê quốc, nên chạy tới đây."
Trên người y còn mang theo cảm giác khô cạn riêng biệt của Biên Hoang, mà thực sự là đến một ngụm nước cũng chưa uống, không hề dừng lại nghỉ ngơi, vừa ra khỏi hoang mạc đã đi thẳng tới Tinh Nguyệt Nguyên.
Đời này y không muốn lại đến trễ thêm một lần nào nữa.
Khương Vọng đưa bầu rượu trong tay cho y: "Uống một chút?"
Triệu Nhữ Thành nhận lấy bầu rượu, uống ừng ực mấy hơi rồi mới lau miệng nhìn Khương Vọng và nói: "Có phải huynh muốn đi giết Trang Cao Tiện hay không?"
Khương Vọng cười dịu dàng: "Thật ra nếu đệ nhớ tam ca thì viết một phong thư là được, hoặc là lúc nào ta tới Mục quốc tìm đệ, không cần vội vàng chạy tới như vậy. Mang bộ dạng này chạy tới đây, nếu không phải quen biết Vân Vân Công Chúa, ta sẽ cho rằng đệ sống không tốt."
"Có mấy lời không tiện nói trong thư." Triệu Nhữ Thành nói.
Khương Vọng suy nghĩ, lại nói: "Vậy ngươi đã tiếp xúc với Huyễn Cảnh Thái Hư rồi sao? Sau này có thể thông qua Không Gian Tinh Hà của Thái Hư Huyễn Cảnh để đối thoại trực tiếp, rất thuận tiện."
Triệu Nhữ Thành thản nhiên nói: "Ta không tin tưởng cái đó."
Mặc dù sáu đại cường quốc đã tỏ thái độ ủng hộ Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng người không tin tưởng Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn còn rất nhiều.
Ví dụ như Hòa quốc, cũng từng từ chối việc xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh. Mà tại Vân quốc, những thành thị trung tâm, kể cả Vân thành, cũng không cho phép Thái Hư Huyễn Cảnh phủ sóng.
Việc này không có đúng sai, tuy Thái Hư phái như đám Hư Trạch Minh không ngừng tuyên truyền đây là đại thế Nhân tộc, dòng chảy nhân đạo, nên được tất cả mọi người ủng hộ, nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ và lựa chọn khác nhau.
Ngay cả Khương Vọng cũng có điều giữ kín khi ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, huống chỉ Triệu Nhữ Thành từ nhỏ đã lang bạt kỳ hồ, chạy trốn khắp thiên hạ, ăn bữa nay lo bữa mai, đương nhiên sẽ hoài nghỉ hết thảy.
Khương Vọng dịu giọng nói: "Nếu đã tới rồi thì cứ ở chơi vài ngày. Ta đưa đệ đi dạo chơi Tinh Nguyệt Nguyên, nơi này đúng là một nơi vô cùng đẹp."
Triệu Nhữ Thành nhìn hắn: "Huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Khương Vọng biết mình không thể né tránh, người trước mắt quá thông minh, cũng quá hiểu mình, đành phải nói ra: "Hiện tại còn chưa đến lúc."
Triệu Nhữ Thành nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, găn từng chữ: "Thù của lão đại ta cũng có phần, trong thành Phong Lâm cũng có nhà của ta. Tam ca, nếu lúc giết Trang Cao Tiện huynh không gọi ta... Ta sẽ hận huynh cả đời." Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của y, im lặng hồi lâu, cuối cùng võ vai y và nói: "Ta sẽ không để đệ hận ta."
Triệu Nhữ Thành trả bầu rượu trong tay lại cho Khương Vọng.
Sau đó đứng dậy, vừa dùng khăn vải quấn mặt vừa đi ra ngoài: "Bên phía thảo nguyên còn có chuyện cần xử lý, tam ca, ta chờ tin huynh."
Vừa nói vừa đi xuống lầu.
Một đường nóng như lửa đốt, một đường mệt mỏi phong trần, gặp mặt chẳng qua chỉ có đôi ba lời nói.
Khương Vọng ngồi một mình trong phòng, giơ bầu rượu lên, rót một hớp lớn.
Mặc dù rượu pha nước, nhưng vẫn rất mạnh.
Có lẽ Bạch Ngọc Hà không nói sai, nước cũng pha không nhiều!.......
Gió thổi qua Đoạn Hồn Hạp xưa nay chưa từng dịu dàng.
Nơi này có vết tích Lâm Tiện ngàn vạn lần luyện đao, có Khương Vọng đấu nhân ma, có Dư Bắc Đẩu trấn huyết ma. Còn có thứ không ai biết... nó là nơi sáng lập của tổ chức sát thủ Địa Ngục Vô Môn.
Mặc dù Diêm La cùng Doãn Quan sáng lập tổ chức lúc ấy đã còn lại không nhiều.
Hôm nay Diêm La tụ họp, hiếm khi đông đủ được như vậy.
Sở Giang Vương và Ngỗ Quan Vương trước nay Vương không gặp Vương, lần này lại đồng thời xuất hiện.
Trừ Tân Quảng Vương, bọn họ là hai Diêm La ít ỏi còn sống từ khi mới thành lập cho tới bây giờ, có thể xem là nguyên lão trong nguyên lão.
Nhưng không biết có phải nảy sinh mâu thuẫn bí mật nào hay không mà gần như chưa từng cùng nhau làm nhiệm vụ.
Ít nhất thì trong trí nhớ của Bình Đẳng Vương, nhiệm vụ duy nhất mà hai người này đứng chung một chỗ là cái lần truy lùng Hữu quốc kia.
Gã đeo mặt nạ Bình Đẳng Vương gia nhập Địa Ngục Vô Môn, chấp hành vô số nhiệm vụ lớn nhỏ. Trải qua rèn luyện sinh tử, ở Hữu quốc giết vua diệt rông, cướp đoạt sức mạnh của Hữu quốc cho bản thân sử dụng, cuối cùng trở thành Thần Lâm, đạt tới cảnh giới mà mình tha thiết ước mơ.
Nhưng vẫn cảm thấy nước trong tổ chức vô cùng sâu.
Với thực lực hiện tại của Địa Ngục Vô Môn, rất nhiều nhiệm vụ ngoại vi mà Phán Quan, quỷ tốt có thể xử lý, nhiệm vụ phiên phức hơn thì một hai Diêm La ra tay cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Hôm nay thấy Sở Giang Vương và Ngõ Quan Vương cùng đứng ở đây đã đủ cho thấy mức độ quan trọng của nhiệm vụ lần này.
Nhưng đây còn chưa phải là điều khiến Bình Đẳng Vương bất ngờ nhất.
Khi chín vị Diêm La tụ họp, Tân Quảng Vương đeo mặt nạ bên hông lại rề rà không chịu lên tiếng, lúc này thì gã đã hiểu, cái vị Biện Thành Vương thân bí nhất, ít ra sân nhất kia cũng sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này.
Tất cả Diêm La đều im lặng. Trong lòng những người khác nghĩ thế nào, Bình Đẳng Vương không biết, nhưng gã đã quen với yên tĩnh từ lâu, gần như quên mất mình đã từng là một người nhanh nhẹn hoạt bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad