Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2821 - Lịch sử tự có câu trả lời (1)



Chương 2821 - Lịch sử tự có câu trả lời (1)




Chương 2821: Lịch sử tự có câu trả lời (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Màu lót của Khai Mạch Đan thấm đẫm máu.
Thậm chí ngược dòng chuyện xưa, từ lúc mới ra đời, liền đã chứa tội lỗi.
Nhưng nó quả thật là nguyên nhân giúp nhân tộc có thể đi ra từ thời đại hắc ám.
Lại là căn cơ không thể thiếu giúp thế giới siêu phàm phát triển từ trước đến nay!
Trong những năm năm tháng tháng đã qua, có bao nhiêu lịch sử đã diệt vong, bao nhiêu thần thoại nát vụn, bao nhiêu truyền thừa vĩ đại tiêu tan như khói.
Chỉ có Khai Mạch Đan là không thể thay thế.
Cứ từng đời từng đời truyền thừa kéo dài.
Vật tư tạo nên Khai Mạch Đan cực kỳ phong phú, sản lượng Khai Mạch Đan được tích cực nâng cao, đan phương Khai Mạch Đan sau khi được nhiều đời các bậc tiền bối điều chỉnh…
Cải tiến, tính nguy hiểm khi khai mạch hầu như đã bị xóa sạch, hiệu quả khai mạch ngày càng tốt…
Nhưng mà vạn biến vẫn không rời gốc rễ.
Một tờ đan phương Khai Mạch Đan xuyên qua dòng lịch sử kia, bộ phận quan trọng nhất, vẫn là thứ mà Khai Đạo Thị đặt ra từ thời đại viễn cổ. Mọi thứ đều có cái giá của nó…
Nhân tộc khai mạch, cần phải dùng đến đạo mạch của kẻ khác.
Hiện tại Lỗ Tương Khanh hỏi, hành vi của Khai Đạo Thị có phải là “nghĩa” hay không.
Trong lúc nhất thời, không ai có thể trả lời.
Năm đó, lúc đan phương Khai Mạch Đan ra đời, thật sự tồn tại sự mâu thuẫn.
“Đương nhiên là nghĩa!” Bảo Trọng Thanh là người đầu tiên đứng lên nói: “Đây không phải là nghĩa, thì thứ gì mới là nghĩa? Mở ra muôn đời đạo đồ cho nhân tộc, giúp nhân tộc bước ra khỏi niên đại hắc ám, đây chính là đại nghĩa muôn đời!”
Cố Yên là một người trẻ tuổi rất nghiêm túc, mặc trang phục rất lạc hậu, sinh ra và lớn lên ở Chiêu quốc rất thịnh hành phong tục Tề quốc, lại vẫn luôn mặc lễ phục truyền thống của Chiêu quốc, bao bọc bản thân kín mít, hầu như chỉ lộ ra mỗi cái đầu, loại áo quần này thường bị cho là già cỗi, ở Chiêu quốc chỉ có một số người cực kỳ lớn tuổi là còn mặc.
Hắn ta vốn nên học được cách biết điều.
Hắn ta vốn dĩ đã học được cách biết điều sau lần ở Tinh Nguyệt Nguyên, bị Lý Long Xuyên kéo ra khỏi quân trướng nói chuyện phiếm, hắn ta đưa mắt nhìn bốn phía, lại không có một ai làm chủ cho hắn ta.
Lần này tới học cung Tắc Hạ, hắn ta cũng đã tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà sau khi Bảo Trọng Thanh lên tiếng, hắn ta lại không nhịn được đứng lên, bởi vì lời mà Bảo Trọng Thanh nói thật sự rất khác với suy nghĩ trong lòng hắn ta: “Trẻ sơ sinh không vô tội sao? Dũng sĩ chiến đấu vì nhân tộc không vô tội sao? Vĩ đại mà ta hiểu, là xả thân vì nghĩa, từ bỏ bản thân, chứ không phải là hủy hoại người khác!”
Liên quan đến lịch sử cổ xưa của Khai Đạo Thị, thật sự khiến cho người ta có cảm thụ quá phức tạp.
Mỗi người có xuất thân, trải nghiệm, thậm chí là thế giới quan khác nhau. Đương nhiên dưới loại tình huống này, trong một vấn đề cực kỳ đáng tranh luận, không thể nào khiến mọi người đều nhất trí.
Cố Yên và Bảo Trọng Thanh lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng, lập tức nổ ra tranh luận.
Ngô Chu trước đó bị tiên sinh khiển trách đứng lên nói: “Nghĩa có nhiều loại. Cứu một người, là tiểu nghĩa. Cứu vạn người, là đại nghĩa! Lúc đó, nhân tộc đang ở niên đại hắc ám, khốn đốn cầu sinh. Nếu như không có Khai Mạch Đan, có tư cách gì chống lại yêu tộc? Lại dựa vào cái gì để sau này quật khởi? Khai Đạo Thị tạo ra cơ hội lớn cho nhân tộc, thứ có được là đại nghĩa vạn năm của nhân tộc, tiểu nghĩa có đáng là gì!”
Tạ Bảo Thụ vốn cũng thấy Khương Vọng giống như đang nhìn hắn ta, Nho học dù sao cũng là thứ hắn ta vốn tu, có một số lúc cần bảo vệ nhận thức của mình, cau mày đứng lên nói: “Người già, là lịch sử, trẻ sơ sinh, là tương lai. Hổ dữ còn không ăn thịt con, một tộc quần không bảo vệ được trẻ sơ sinh, còn có tương lai nào sao?
Khai Đạo Thị giết trẻ sơ sinh lấy đạo mạch, tổn hại nhân luân, chính là đại bất nghĩa, lời nào có thể bào chữa!?”
Lập tức có người phản bác: “Không có Khai Mạch Đan, người già trẻ nhỏ đều là lịch sử, là lịch sử của nhân tộc! Có Khai Mạch Đan, chúng ta mới có thể đứng ở chỗ này tranh luận về tương lai! Ngươi cho rằng ngươi dựa vào đâu mà ngồi ở đây?”
Lại có người nói: “Người vì mọi người đốn củi, há có thể bị chết bởi gió tuyết đông lạnh? Những… dũng sĩ chiến đấu vì nhân tộc kia, lại bị người mình đánh lén cướp đạo mạch, chuyện này đáng buồn cỡ nào? Làm loại chuyện ác độc này, sao có thể được xưng tụng một chữ ‘nghĩa’ chứ?”
Lại có người khác nói: “Trong [Công Quá Luận] của Nhĩ tiên sinh có nói, công là công, tội là tội, luận công không cần xét tội trước, trừng phạt không cần xét công trước.’ Hành vì của Khai Đạo Thị, cũng nên chia thành hai phần mà nói…”
Nhưng lời còn chưa dứt, đã lập tức bị người cắt lời: “Người nói là Nhĩ Phụng Minh đó! Thằng hề nhảy nhót, hạng người luồn cúi! Người lúc trước ngấm ngầm khiêu khích cũng là hắn ta, người sau này hận không thể liếm chiến ngoa của Tào soái cũng là hắn ta! Luận của loại người như vậy. Còn đáng để nhắc tới!?”
“Phẩm cách của người kia có lẽ không đáng được nhắc tới, nhưng ngôn luận lại có điểm đáng khen.”
“Ta không muốn nghe chó sủa!”
“Luận về chuyện là đạo lý hàng đầu, luận về người là hạ tiện hàng đầu! Ngươi có luận về thái độ hay không? Ngươi thì có gì khác hắn ta?”
“Con mẹ ngươi, ngươi nói ai hạ tiện?”
“Người nào đáp lời thì chính là người đó!”
Bên trong Quang Minh Chính Đại viện, nhất thời tiếng cãi nhau vang lên liên tiếp, các học viên tranh luận vô cùng kịch liệt.
Lỗ Tương Khanh không hề ngăn cản, cũng không tỏ thái độ, chỉ chờ tất cả mọi người biểu đạt toàn bộ quan điểm của mình, ngôn từ càng lúc càng kịch liệt, thậm chí có xu thế sắp động đến vũ lực, lúc đó mới khụ một tiếng, ngừng trận tranh luận này lại.
Ai cũng đều biết nhân nghĩa đạo lý.
Nhưng kiềm chế cũng là một loại đức tính tốt. Đức tính tốt sở dĩ là đức tính tốt, cũng là bởi vì nó không dễ làm được.
Từ xưa đến nay, chuyện luận chiến biến thành đánh nhau, nhìn mãi cũng đã quen.
Sau khi Lỗ Tương Khanh nói ngừng lại, mới điểm danh nói: “Khương Vọng, ngươi thấy thế nào?”
Khương Vọng quả thật cũng đã suy nghĩ một lúc, đứng dậy, mới hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, năm đó, Khai Đạo Thị nghiên cứu đan phương Khai Mạch Đan, có mong muốn là gì? Rốt cuộc là vì muốn chính mình đạt được sức mạnh siêu phàm, hay là vì muốn giúp nhân tộc trở mình?”
Lỗ Tương Khanh trầm mặc một lúc, nói: “Chuyện này nói thế nào cho rõ?”
Đúng vậy, nói rõ thế nào đây!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad