Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1620: Thiên kiêu thấy ta nên như vậy

Chương 1620: Thiên kiêu thấy ta nên như vậy
Đương nhiên, bất cứ người nào thuộc Sở quốc, cũng sẽ không thích người của Tần quốc.
Ngay từ đầu, mục đích mà Khương Vọng tới Hoàng Hà Hội rất thuần túy, chính là tranh đệ nhất thiên hạ mà thôi.
Thế nhưng trong số đối thủ thuộc sáu cường quốc, đối thủ mà hắn muốn "cho một bài học" vẫn có một sắp xếp riêng.
Hạng Bắc, kẻ làm cho Tả Quang Thù nổi giận đùng đùng, xếp hạng thứ nhất.
Chắc hẳn Tả Quang Thù rất muốn đánh đau thiên kiêu cùng cảnh giới của Tần quốc, là thứ hai. Chủ yếu bởi vì thân phận của người Tần quốc, cũng không có liên quan nhiều lắm tới bản thân Tần Chí Trăn.
Tả Quang Thù không thể tới, người đại ca này cũng nên hỗ trợ xả giận.
Đương nhiên, cũng có thể không thể xả giận, lại còn bị người đánh cho một trận. Dù sao khi đối mặt với những thiên kiêu đỉnh cao này, ai cũng không dám nói mình có thể chiến thắng một cách dễ dàng.
Thế nhưng khí thế, không thể thua!
Mặc dù đối mặt với ai đi chăng nữa, đều phải có tư tưởng hành hung bọn họ một trận. Đây mới là chí khí cạnh tranh đệ nhất thiên hạ.
Hai ánh mắt đối mặt nhau, một phương nặng nề mà hùng hậu, một phương thì tỉnh khiết lại kiên cường.
Mà bọn họ có thể nhìn ra một loại lực lượng tuyệt đối không từ bỏ từ trong ánh mắt của nhau.
Từ đầu tới cuối, Khương Vọng đều im lặng.
Là người chủ động tới gặp, Tần Chí Trăn cũng mở miệng nói chuyện trước.
Giọng nói của hắn ta trầm nặng hơn xa so với tuổi, mà giọng điệu của hắn ta lại chậm chạp mà hùng hồn. Giống như một tảng đá ngầm, chậm rãi đè tới, không thể né tránh, không thể chống cự.
"Có người nói với ta về ngươi."
Hắn ta nói.
Khi hắn ta nói chuyện, khí tràng như đã đè ép tới, nhồi đầy mọi không gian dư thừa, muốn ép người khác ngạt thở mới bỏ qua.
Khi đó, Kiều Lâm ngồi phía bên trái Khương Vọng, cũng có thể truyền âm "đưa tình báo" bất cứ khi nào hắn cần.
Bên phải hắn không có ai, những binh lính Thiên Phúc quân thì canh giữ bên ngoài.
Khương Vọng liếc nhìn bên phải, ra hiệu với vẻ lễ phép: "Ngồi xuống nói chuyện"
Tần Chí Trăn ngẫm nghĩ, cũng thật bước tới, nghiêng người ngồi xuống bên phải của Khương Vọng. Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của hai nước sóng vai ngồi cùng nhau, cũng không biết đang nói chuyện gì, cảnh tượng này làm cho vô số người nghi ngờ khó hiểu.
Thế nhưng không có mấy người dám hiển lộ vẻ nghi ngờ trong ánh mắt, thậm chí số người đưa ánh mắt nhìn tới với vẻ thoải mái cũng không nhiều.
Chỉ riêng Hoàng Xá Lợi phía đối diện là ngoại lệ. Nàng ta ngồi với dáng vẻ bệ vệ, dùng ánh mắt như đang muốn nói "mấy tên tiểu nhân âm hiểm các ngươi đang định giấu ta thực hiện âm mưu quỷ kế gì", rất tùy ý cùng khinh thường.
Khương Vọng coi như không nhìn thấy.
Đợi Tần Chí Trăn ngồi xuống, mới hỏi: "Ai đã nhắc tới ta?"
"Một người tu luyện thuật phi kiếm cổ." Tần Chí Trăn nói với giọng điệu chậm rãi.
Giọng điệu hắn ta nói câu nói này rất thận trọng, ý của hắn ta là người đang được nhắc tới là một người đáng giá hắn ta ứng đối cẩn thận.
Hắn ta cũng không để ý tới Hoàng Xá Lợi.
Khương Vọng nhìn trận đấu phía dưới, Lâm Chính Nhân với khuôn mặt nho nhã đã đi tới diễn võ trường Bính, Giang Ly Mộng thong dong tự tin đang đi lên đài, trận chiến đấu khiến hắn chờ mong đã lâu này, sắp bắt đầu.
Ban đầu, hắn muốn dùng trạng thái tỉnh táo nhất, nghiên cứu Lâm Chính Nhân một cách triệt để.
Thế nhưng giờ phút này, tâm của hắn đã loạn.
Hắn cũng không chuyển di ánh mắt mình, chỉ hỏi: "Ô?"
"Tên của người đó là Hướng Tiền" Tần Chí Trăn nói.
"Cho nên..." Khương Vọng hồi: "Các ngươi là bạn bè sao? Hay là kẻ địch?"
"Không phải bạn bè, cũng không được tính là kẻ địch" Tân Chí Trăn nói với giọng bình tĩnh: "Y khiêu chiến bạn của ta, sau đó ta đi khiêu chiến y. Y nhắc tới ngươi cho ta biết, cho nên ta tới đây gặp ngươi. Chuyện chỉ đơn giản là vậy mà thôi."
Khương Vọng im lặng một lát, hỏi: "Hiện tại y thế nào rồi?"
Hắn không hỏi thắng bại, bởi vì Tần Chí Trăn còn đang ngồi tại đây, thắng bại đã rất rõ ràng.
Tần Chí Trăn cười.
Người nam nhân như đá ngầm này, dù là cười lên cũng không thoải mái, lộ ra vẻ nặng nề, có một cảm giác ngột ngạt làm người bất an.
"Chờ ngươi đánh bại ta, ta sẽ nói cho ngươi biết." Hắn ta nói.
Khương Vọng vẫn nhìn về phía đài diễn võ, không có bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nói nhỏ: "Được."
Tùy ý như thế, thế nhưng một tiếng "được" này lại chắc chắn tới vậy.
Tần Chí Trăn đã đạt được đáp án mà mình muốn, thế là đứng dậy, nói: "Tạm biệt."
Khương Vọng vẫn bình tĩnh như trước: "Đi thong thả"
Tần Chí Trăn rời khỏi chỗ ngồi, cất bước đi xuống dưới.
Tần Chí Trăn mặc một bộ màu đen, giống một tảng đá ngầm bị dòng chảy xiết rèn luyện, chậm rãi di động xuống phía dưới.
Đi xuống dưới khán đài, sau đó rẽ phải.
Mỗi một bước của hắn ta, như đã được lập trình nghiêm ngặt từ trước vậy, không chếch đi một ly nào cả.
Khi sắp rời khỏi phạm vi phòng hộ của binh lính Thiên Phúc quân, hắn ta bỗng quay đầu lại nhìn về phía Khương Vọng, dùng một loại ánh mắt tò mò rất ít xuất hiện trên người hắn ta, hỏi:
"Ngươi không muốn hỏi, y nói về ngươi như thế nào sao?"
Cuối cùng, Khương Vọng cũng đưa ánh mắt tới đây, nói với giọng nghiêm túc: "Sau khi ta đánh bại ngươi, ta sẽ hồi ngươi."
[Tốt nhất là ngươi hãy chuẩn bị đáp án là vừa.] "Được."
Lúc này, người nói tiếng này lại là Tần Chí Trăn.
Sau đó, người nam nhân mặc áo đen này dẫn theo binh lính Bá Nhung đi về phía khán đài bên phải, cũng chiếm giữ một khu vực lớn.
Hoàng Xá Lợi liếc nhìn Tần Chí Trăn, lại nhìn về phía Khương Vọng. Nhìn tới Khương Vọng, lại nhìn về phía Tần Chí Trăn, cứ như đang quan sát hai tên trộm vậy.
Mà Khương Vọng và Tần Chí Trăn đều nhìn chằm chằm vào đài diễn võ.
Toàn bộ hành trình ở bên nghe Tần Chí Trăn và Khương Vọng nói bí hiểm cả nửa ngày, Kiều Lâm cảm thấy rất tò mò.
Hắn ta rất muốn biết người tu luyện thuật phi kiếm cổ là ai, người có quan hệ với thiên kiêu Tề quốc là Khương Vọng, lại đã từng chiến đấu với thiên kiêu Tần quốc là Tần Chí Trăn, chắc hẳn cũng là một người bất phàm, cũng không biết là nhân sĩ phương nào, là thiên kiêu của nước nào nữa.
Thế nhưng hắn ta cũng không dám hỏi.
Bởi vì tâm trạng của Khương tước gia...
Rõ ràng không tốt lắm.
Trận đấu dưới sự chứng kiến của Lục Hợp Trụ của ngày hôm nay, rất quan trọng.
Rất nhiều đại nhân vật đều tới để xem trận đấu, như Phó tướng của Thịnh quốc, chân nhân Mộng Vô Nhai xuất thân nhất mạch đảo Bồng Lai, như Sở Ký Minh - Xu mật sứ của Tống quốc, Tướng quốc Đỗ Như Hối của Trang quốc...
Có thượng tầng của Tuyết quốc tới từ khu cực hàn phía tây bắc, có thượng tầng của Đan quốc tới từ đồng bằng Hà Cốc phương bắc, có thượng tầng Ngụy quốc có quan hệ phức tạp với Tống quốc...
Cũng may khán đài bốn phía đủ cao lại rộng, mới có thể chứa được nhiều người tới vậy, thậm chí còn không có cảm giác chen chúc nữa.
Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của sáu cường quốc trong thiên hạ, không cần tham dự thi đấu tuyển chọn, cũng có ba người tới xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad