Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1301: Chưa thể tìm được

Chương 1301: Chưa thể tìm được
Phù đảo Đinh Mùi.
Trên đỉnh núi cao giữa đảo, Đinh Cảnh Sơn khoanh chân nhìn nơi xa, không biết đang nhìn gì.
Một bóng người bay nhanh tới, trực tiếp nửa quỳ trong không trung, bẩm báo nói: "Thuộc hạ... Chưa thể tìm được Khương Vọng"
Thấy Đinh Cảnh Sơn vẫn còn đang ngẩn ngơ, y đành nhắc nhở:
"Đại nhân?"
Đinh Cảnh Sơn lấy lại tinh thần, không khỏi lắc đầu cười: "Hắn đã trốn về phù đảo rồi."
Ông ta chỉ chỉ tên của Khương Vọng trên Hải Cương Bảng trước mặt, lúc này đang là sắc xanh bừng bừng sức sống.
Ông ta hỏi một cách đây thích thú: "Thế nào, có phải rất kinh ngạc hay không? Dựa vào năng lực của ngươi, vậy mà lại không hề phát hiện bóng dáng của hắn trong suốt cả quá trình"
Đương nhiên là Hải Cương Bảng đều có cảm ứng với mỗi tu sĩ mang theo phân quyển. Nhưng vì bị giới hạn bởi đặc thù của Mê Giới, và sự nhắm vào của bên Hải tộc. Nên Hải Cương Bảng không có cách nào cảm ứng quá cụ thể, chỉ có thể có cảm ứng sơ sơ. Và càng tới gần phù đảo thì lại càng rõ ràng.
Người đang ở phù đảo được coi là an toàn, tên sẽ phát ra màu xanh tượng trưng cho sức sống, đang ở dã địa thì là màu đỏ tượng trưng cho nguy hiểm, và khi chết đi thì ánh sáng ảm đạm, hiện lên màu xám.
Từ lời trêu chọc của Đinh Cảnh Sơn có thể thấy, ông ta rất thân cận với thuộc hạ này.
Nhưng bóng người trước mặt ông ta kia hoàn toàn không nhìn ra vẻ kiêu ngạo, y chỉ lắc đầu: "Thiên hạ rộng lớn, có bao nhiêu thiên tài, bao nhiêu bảo vật. Phù Ngạn Thanh có tài đức gì mà dám nói chỉ cần bản thân ra tay là nhất định có thể có thu hoạch?"
"Vận khí của ngươi không tốt lắm." Đinh Cảnh Sơn nhìn y một hồi, nhưng không nói tiếp, mà lại vòng qua chuyện khác: "Đi mang Khương Vọng qua đây, ta muốn nói chuyện với hắn một chút"
Bóng người tên Phù Ngạn Thanh đáp lại một tiếng nhận lệnh, sau đó liền biến mất giữa không trung.
Lúc trước vì chuyện của Khương Vọng, Đinh Cảnh Sơn đã đặc biệt liên lạc với bên Dương Cốc, lúc này ông ta mới biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra trên đài Thiên Nhai —— ông ta không liên lạc với Dương Cốc, thì Dương Cốc cũng đang muốn liên lạc với ông ta.
Nhưng chủ yếu là vì sự thành lập của Trấn Hải Minh. Còn so với chuyện này, thì chuyện rửa tội của Khương Vọng, lại là quá nhỏ.
Tại sao ông ta lại nói Phù Ngạn Thanh không may mắn?
Vì Phù Ngạn Thanh là nhân tài ông ta vô cùng coi trọng, y đã có đủ công huân ở Mê Giới, lý lịch vô cùng phong phú. Ông ta vốn định qua một thời gian sẽ cho y về quần đảo ven biển, làm mấy việc lớn, để danh tiếng của y lên cao ở ven biển.
Một mặt mở rộng sức ảnh hưởng của Dương Cốc, mặt khác cũng là để cho bản thân Phù Ngạn Thanh giành được nhiều tài nguyên hơn, cuối cùng là, dưới tay có nhân tài như Phù Ngạn Thanh, đợi sau này khi chiến lực của bản thân tăng lên, thì khi đó chuyện dựng lên cờ chiến của chính mình chính là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng hiện tại, một khi Trấn Hải Minh được thành lập, Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu sẽ tạm thời danh tiếng ngút trời, nếu giờ đưa Phù Ngạn Thanh trở về, bất kể là làm gì, cũng sẽ chỉ bị áp chế đến mờ nhạt.
Mà về sau, đứng trước Điếu Hải Lâu có thế lực bành trướng một cách nhanh chóng, thiên tài Dương Cốc sẽ chỉ càng khó ngóc đầu dậy hơn.
Chuyện trên đài Thiên Nhai đã đi đến hồi kết, Trấn Hải Minh chính thức thành lập.
Nguy Tầm gánh vác công việc, trở thành Minh chủ của Trấn Hải Minh. Phạm vi quản lý của Trấn Hải Minh gần như to bằng cả quần đảo ven biển.
Dương Cốc và đảo Quyết Minh không ngăn cản được, cũng không trì hoãn được, chỉ có thể gia nhập. Bởi vì trực tiếp bị loại khỏi vòng tròn hải dân mới là kết cục tồi tệ hơn.
Nội bộ Trấn Hải Minh thành lập nghị hội, Được xưng là "Dựa trên nguyên tắc công khai, công bằng, chính trực, thương nghị sẽ quyết định các công việc của Trấn Hải Minh"
Minh chủ đồng thời là người triệu tập và người quyết định của nghị hội, vì Chân Quân bận nhiều việc, nên những việc vụn vặt hằng ngày đều do Trần Trị Đào xử lí thay ông —— đây cũng là lý đo vì sao phía trước lại nói Trần Trị Đào danh tiếng ngút trời.
Dương Phụng và Kỳ Tiếu, mỗi người đại diện Dương Cốc và đảo Quyết Minh dự thính ở hội nghị —— đây là lựa chọn hợp lý. Lúc thành lập liên minh cũng chỉ có bọn họ có mặt. Vả lại, tướng chủ như Dương Cốc tất nhiên sẽ không thể khuất phục dưới tay Nguy Tầm.
Để thể hiện sự tôn trọng với đảo Quyết Minh và Dương Cốc, vào thời điểm nghị quyết công việc, một phiếu của Dương Phụng và Kỳ Tiếu có thể tính thành ba phiếu, một phiếu của minh chủ Trấn Hải Minh cũng chỉ có thể tương đương với năm phiếu.
Hay nói cách khác, số phiếu của đại biểu đảo Quyết Minh và Dương Cốc cộng lại là vượt qua số phiếu của minh chủ Trấn Hải Minh, trông rất công bằng.
Nhưng cả nghị hội... Có chín mươi chín phiếu. Hầu hết đều nằm trong tay Điếu Hải Lâu.
Đảo Quyết Minh và Dương Cốc đã giành được quyền xét lại những công việc quan trọng như minh chủ Trấn Hải Minh —— đó vốn là quyền phủ quyết của riêng minh chủ Trấn Hải Minh, nhưng sau khi ba nhà bàn bạc, đã đổi thành ba nhà đều có quyền xét lại. Đó là quyền có thể hoãn kết quả nghị quyết mà bản thân không hài lòng và xem xét lại. Khoảng thời gian trì hoãn này, có thể dùng để làm rất nhiều chuyện, ví dụ... Giành được nhiều phiếu bầu hơn.
Mặc dù Điếu Hải Lâu đã mượn thế mà hoàn thành việc lập nên Trấn Hải minh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn phớt lờ ý kiến của đảo Quyết Minh và Dương Cốc.
Trên thực tế, từ sau cái ngày Nguy Tầm đưa ra ý lập minh trên đài Thiên Nhai ấy, những ngày sau đó cơ bản chính là những ngày tranh đấu và thỏa hiệp giữa ba bên thế lực Điếu Hải Lâu, đảo Quyết Minh và Dương Cốc.
Nhưng dù có nói thế nào thì Điếu Hải Lâu cũng đã có được lợi ích lớn nhất. Đảo Quyết Minh và Dương Cốc bị đánh một cái không kịp trở tay, chỉ có thể đấu tranh trong khuôn khổ do Điếu Hải Lâu định ra, tự nhiên liền thua một nước.
Nhìn về tương lai thì quy định của nghị sự có hàm ý là, sau này nếu nhà nào trong hai nhà đảo Quyết Minh và Dương Cốc có thể giành được nhiều phiếu nghị sự hơn, thì nhà đó liền có thể làm chủ Trấn Hải minh. Tuy Điếu Hải Lâu sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra, nhưng chung quy vẫn có hy vọng.
Coi như đây là miếng mồi mà Điếu Hải Lâu tung ra.
Sự thành lập của Trấn Hải minh đương nhiên là chuyện lớn, Phù Ngạn Thanh cũng thực sự không may mắn, khó có cơ hội ngóc đầu dậy.
Nhưng cái thực sự khiến cho Đinh Cảnh Sơn ngẩn ra trước đó vẫn là chuyện cường giả Hải tộc "Vạn Đồng" nâng đỡ Hải tộc nhảy vọt, nguyên hình Hải Chủ phát triển tới tầng diện thần hồn.
Đối với cường giả chinh chiến ở Mê Giới quanh năm như ông ta mà nói, không có gì có thể tác động đến tâm tư của ông ta hơn những biến hóa của Hải tộc.
Liệu có một vị cường giả đáng sợ nào... im lặng chăm chú nhìn tất cả Hải tộc như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad