Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1283: Đến phù đảo

Chương 1283: Đến phù đảo
Bên này hắn đã cùng Bích Châu bà bà giết ra thắng bại, những hải thú trước đó tập hợp vẫn còn đang ngây ngốc đứng yên tại chỗ bên ngoài. Bong bóng nước ngược lại võ tan, thần hồn Nặc Xà một lần nữa quản lý chúng nó.
Dựa theo nguyên tắc không lãng phí, Khương Vọng vẫn chưa có làm gì chúng nó, chỉ thả mặc cho tụi nó bập bềnh tản ra, tự mình tẩy rửa sơ qua một chút, lấy từ trong hộp trữ vật ra một bộ võ phục sạch sẽ thay đổi, một mình đi vào phù đảo (1).
(1))Phù đảo: đảo nổi Việc giết Bích Châu bà bà đã tiêu hao quá nhiều thời gian, hắn cần phải tới phù đảo chữa trị một phen để tránh nguy cơ dị hóa.
Phù đảo thuộc khu vực Đinh Mùi, chiếm diện tích không nhỏ, diện tích xấp xỉ đảo Hữu Hạ, lơ lửng giữa không trung.
Lúc Khương Vọng bay tới, bởi vì phương hướng khác nhau, nhìn tới chính là cạnh sườn của phù đảo này, từ xa nhìn lại giống như mặt bên của một cái bánh bao lớn nổ ra.
Sau khi điều chỉnh phương hướng của bản thân, ở trên cùng một mặt phẳng với cái phù đảo này mới coi như thấy rõ dáng vẻ của nó.
Nếu như không không phải dưới đáy không phải biển thì ngược lại nhìn chẳng khác gì một hòn đảo bình thường.
Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là ở chỗ phù đảo có hai cây trụ đá trổ hoa cao lớn sừng sững mà đứng, bệ hoa sen, có khắc cành mai quấn quanh cột, trên đỉnh cột đá có khắc thần thú Vọng Thiên Hống (1) trong truyền thuyết.
(Vọng Thiên Hống: là sinh vật giống rồng và ngựa. Hống có vảy và biết bay, quanh người có vòng lửa hộ vệ, cực kỳ hung dữ.
Truyền thuyết kể lại Hống là con của rồng, có thói quen ngồi ở trên cao quan sát mọi thứ. Tương truyền khi giao đấu ngay cả rồng cũng phải sợ nó, vì thế nó còn lấy loài rồng làm thức ăn.
Dân gian cho rằng Hống chính là tổ tiên của loài Kỳ Lân.
Thần thú này có thói quen canh gác, thường xuyên nhìn lên trời gào thét, trên truyền đạt ý trời, dưới truyền đạt nguyện vọng dân chúng.
Thạch điêu trên cột trụ đá trổ hoa cũng chính là Vọng Thiên Hống khớp với truyền thuyết.
Không hề nghi ngờ gì nữa, giữa hai cây cột đá trổ hoa chính là cánh cửa tiến vào tòa phù đảo này.
Mặc dù những địa phương khác thoạt nhìn không hề che giấu gì nhưng trực giác nói cho Khương Vọng biết tốt nhất không nên tùy tiện thử nghiệm.
Khác với đề phòng nghiêm ngặt trong tưởng tượng, ở gần cây cột trụ đá trổ hoa thậm chí ngay cả thủ vệ cũng không có.
Khương Vọng bay đáp xuống phù đảo, cũng không có người nào tới vặn hỏi.
Ngược lại ở đằng sau cây cột trụ đá trổ hoa cách đó không xa là một quảng trường đá trắng rộng lớn, không ít tu sĩ đang ngồi xếp bằng ở trên này. Rõ ràng đều đang tự mình chữa trị, tránh bị nguy cơ dị hóa.
Trong nháy mắt đáp xuống phù đảo, Khương Vọng lập tức nhận thấy khác biệt.
Phía trên phù đảo giống như một thế giới độc lập, núi cao nước thấp, nghiêm chỉnh trật tự, hoàn toàn khác với Mê giới. Đặt mình ở trên này phảng phất như về tới hiện thế.
Khương Vọng ngừng một chút, từ đầu đến cuối không có ai phản ứng, hắn cũng không nói nhiều, đi thẳng theo đường mòn tiến về phía quảng trường đá trắng.
Lúc hắn đi qua, trên quảng trường đá trắng vừa lúc có người đi tới.
Có lẽ là người nọ nhìn thấy biểu cảm mê muội trong lúc đó của Khương Vọng cho nên thuận miệng sẵn tiện nói:
"Trên đảo có hơn một ngàn pháp trận canh gác, nếu như Hài tộc tới đây thì đã sớm kích hoạt báo động, cũng không phải canh phòng qua loa."
Ánh mắt hắn ta hẹp dài, có cảm giác hơi gian xảo, cất giọng nói thao thao bất tuyệt: "Mới tới à?"
Chắc là phát hiện trên người Khương Vọng vẫn chưa có vết tích tiếp dẫn Ngoại Lâu, vì thế hắn ta lại bổ sung thêm: "Lạc mất đội ngũ đúng không?"
Từ trước tới nay, Khương Vọng vốn không phải là người có thể thích ứng được với sự nhiệt tình của người lạ. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên hắn cũng không đến mức bối rối.
Hắn chỉ gật đầu nói: "Ta đi điều trị một phen"
"Ôi! Vậy mau đi đi" Nam nhân với con mắt hẹp dài vội vàng nghiêng người nhường đường, dáng vẻ như vô cùng nghĩ cho người khác.
Khương Vọng cũng không nói nhiều, tự tìm một chỗ ở quảng trường đá trắng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thích ứng với khí cơ ở phù đảo này, điều dưỡng bản thân.
Quá trình này cũng không khó khăn, nhất là khi sự khống chế đạo nguyên của Khương Vọng còn vượt xa tu sĩ cùng cấp bậc.
Chỉ cần dùng hai canh giờ là đã trị cho chỗ dị thường trên cơ thể thuận theo mình.
Khi hắn kết thúc điều tức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy có người đang đứng trước mặt.
Là nam nhân có con mắt hẹp dài trước đó.
Người này vậy mà vẫn chưa đi, lại chờ ở bên cạnh.
Khương Vọng vừa nhăn mày, người này liền lập tức cười nói: "Ta thấy huynh đệ ngươi vừa tới phù đảo Đinh Mùi nên nghĩ rằng có lẽ ngươi chưa quen thuộc với nơi này. Vì vậy liền nghĩ, nếu ngươi có thắc mắc gì, ta có thể giúp đỡ giải đáp một chút. Không cần biết ngươi thuộc thế lực nào, một khi đã đến Mê Giới rồi, thì tất cả đều là đồng đội"
Hắn ta tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng mà hơi nhiệt tình quá.
Cái gọi là không có chuyện gì mà lại xum xoe, không phải là gian thì chính là giặc.
Nếu đã nói trong Mê Giới tất cả đều là đồng đội, thì nếu Khương Vọng có thắc mắc gì, hắn còn sợ người khác sẽ lờ đi, không giúp đố giải đáp sao?
Trong Mê Giới, Nhân tộc đều là đồng đội, lời này đương nhiên không sai.
Nhưng giúp đỡ nhau trên chiến trường, không có nghĩa là lúc ở phù đảo cũng phải niềm nở với người khác. Một câu đồng đội không đủ để giải thích cho việc hắn ta đợi mòn mỏi suốt hai canh giờ, còn nhiệt tình muốn giúp đỡ.
"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà ta không có câu hỏi gì cả"
Khương Vọng lắc đầu nói.
"Chao ôi tiểu huynh đệ, không cần phải để phòng với người khác như vậy. Thật khiến người khác tổn thương. Trên phù đảo không cho phép đánh nhau, ta có thể làm gì ngươi đây? Thật sự là lòng tốt, sợ ngươi mơ hồ không biết gì thôi."
Hắn ta vỗ vỗ đầu, thở dài: "Haiz! Nếu ngươi thật sự bất an, vậy thì sau khi hồi qua, hiểu rõ tình hình nơi này rồi, hãy đưa ta vài đồng tiền mê tinh, chúng ta coi như giao dịch cũng được!"
"Mê tinh?" Khương Vọng còn chưa kịp hiểu rõ quá nhiều kiến thức phổ thông ở Mê Giới, không biết mê tỉnh là gì.
Nam tử có con mắt hẹp dài dang chân ngồi, oán trách một cách rất thành thục nói: "Ngươi nhìn đi, sao ngươi lại qua quýt như vậy, chưa chuẩn bị gì mà đã tới Mê Giới rồi? Ngay cả tài nguyên căn bản ở đây ngươi cũng không biết, sao có thể sống tiếp đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad