Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1648: Đợi ngày mai (2)

Chương 1648: Đợi ngày mai (2)
Lại nói bên kia.
Vương Di Ngô bị Trọng Huyền Tuân nói hết lời mới kéo ra được, tranh được một trận đánh lộn với Hứa Tượng Càn.
"Thật đúng là tiểu nhân đắc ý. Hiện giờ ai cũng dám nói mấy câu với ta!" Vương Di Ngô buồn bực nói: "Chờ hết Hoàng Hà Hội, nhất định ta phải so sánh với Khương Vọng kia một trận"
Theo như mấy ngày nay ta vẫn quan sát Khương Vọng, chưa chắc bây giờ ngươi có thể thắng hắn.
Đương nhiên, Trọng Huyền Tuân chỉ có thể giấu những lời này trong lòng, đi vòng qua: "Trước đó ta đã nói với ngươi rồi, hiện giờ phải nói lại với ngươi một lần nữa. Tìm phiền toái gì, tìm ai gây phiền phức, ngươi cứ tự do, nhưng đừng có để chuyện ở Đông Nhai Khẩu xảy ra lần nữa.
Vương Di Ngô tự biết đuối lý, không nói gì.
Không nói gì tức là đồng ý.
Trọng Huyền Tuân đang định nói gì đó.
"Di Ngô?" Một giọng nói vang lên ở lầu hai.
Kcn đứng trước rào chắn, ánh mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
Vương Di Ngô ngẩng đầu nhìn lại: "Sư huynh!"
"Ngươi tới xem lễ sao? Sư phụ đồng ý rồi chứ?" Kcn liên tiếp đặt câu hỏi.
"Không khác gì mấy" Vương Di Ngô hàm hồ trả lời.
"Không khác gì mấy?" Kcn nhíu nhíu mày: "Lúc trước ta đối chiến với người khác, sao không thấy ngươi?"
Vương Di Ngô khó chịu một hồi, cứng rắn nói ra: "Ta mới đến không lâu!"
Nghĩ nghĩ một lát, hắn ta lại bổ sung: "Ta không biết có người đám khiêu chiến ngươi."
Ken lẳng lặng nhìn hắn ta một hồi rồi xoay người nói: "Đi theo ta"
Vương Di Ngô nhìn Trọng Huyền Tuân một chút rồi lặng lẽ bước lên lâu.
Đây là ngày cuối cùng trước khi Hoàng Hà Hội chính thức diễn ra.
Với rất nhiều người mà nói, hôm nay rất khó quên.
Ngày mười một tháng bảy.
Trưởng Hà trùng trùng điệp điệp từ cực tây cuốn trào đến tận đây.
Chảy qua cao nguyên Thiên Mã, vàng thau trộn lẫn, sáng tạo ra một khúc sông đục ngầu thế này.
Những người trên Quan Hà Đài nay đã tận mắt nhìn thấy thủy vị khúc sông Hoàng Hà này dâng lên cao hơn mỗi ngày.
Toan Nghê kiều cổ kính nặng nề cao lớn hùng vĩ, có thể chứa được mấy chục chiếc chiến xa song hành. Ngày bình thường như cầu vắt ngang vực sâu, dòng sông ngoan ngoãn dịu dàng chầm chậm chảy cách cầu hơn mười trượng.
Mà bây giờ, mặt nước đã gần với mặt cầu rồi.
Sóng dữ ngày đêm không ngừng va vào thân cầu vang lên ầm ầm, như một con cự thú kinh khủng ngày đêm gào thét.
Kiên cố như Toan Nghê Kiều cũng có cảm giác nguy hiểm một ngày nào đó sẽ bị chặt đứt.
Người không thấy tận mắt khó mà tưởng tượng nổi một màn này.
Nhưng có một thứ còn kiên định hơn cả dòng sông tuôn trào, là thời gian.
Vào ngày Hoàng Hà Hội chính thức bắt đầu, tất cả thiên kiêu tham dự, tất cả người xem lễ đều tập trung cả lại, đi vào bên trong sáu cột trụ.
Pháp trận cổ xưa được nhiều đời tu bổ, thăng hoa, đến hôm nay vẫn phát huy tác dụng.
Trên khán đài hình khuyên, chỗ ngồi gần như là vô số đã có chi chít lít nhít người ngồi, nhưng vẫn còn khoảng trống khá lớn.
Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân, Kế Chiêu Nam đều là thiên kiêu Tề quốc tham chiến, đơn độc ngồi ở hàng đầu khán đài.
Chỉ có Tào Giai ngồi cùng bọn họ.
Hai đợi quân sĩ Thiên Phúc Quân làm nghi trượng bảo vệ xung quanh.
Còn bọn Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên thì ngồi đằng sau một chút ở khu xem lễ, đương nhiên, không ngồi cùng Vương Di Ngô.
"Hôm nay thi đấu chính thức, có thể sẽ đánh trận Ngoại Lâu trước." Tào Giai nói: "Trọng Huyền Tuân ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Khương Vọng hiểu rõ nguyên nhân tại sao.
Hôm qua, trận thi đấu tuyển chọn dưới ba mươi tuổi không hạn chế đã đánh vô cùng kịch liệt rồi.
Thí sinh đầu tiên được quyết ra là thiên kiêu Tống quốc, Thần Tị Ngọ được xưng là lục nghệ đều đạt.
Vấn đề xuất hiện ở cuộc chiến tranh vị trí thứ hai.
Cũng không phải trận đấu này có uẩn khúc gì, chủ yếu là nó đánh... quá lâu.
Trận thi đấu này bắt đầu từ tầm xế chiều, trận của Thần Tị Ngọ chỉ diễn ra trong vòng một nén nhang là kết thúc.
Đến trận thứ hai, đánh tuốt tới tận sáng nay, đến khi thi đấu chính thức bắt đầu mới quyết ra được thắng bại.
Cường giả Thần Lâm kim khu ngọc tủy.
Khi sinh mệnh lực đã vượt qua phàm thai, lực phòng ngự lại càng kinh khủng.
Khi hai đối thủ có thực lực tương đương, cẩn thận vững vàng, đánh đến vài ngày vài đêm cũng không có gì lạ.
Trương Tuần của Đan quốc mài trọn vẹn sáu canh giờ mới dùng ưu thế yếu ớt đánh thắng được đối thủ.
Nếu không phải thi đấu chính thức chuẩn bị bắt đầu, bọn họ không kết thúc sẽ bị cưỡng ép phán định thắng bại, nói không chừng trận này còn có thể đánh tiếp nữa.
Sau đó, trận Nội Phủ của Đan quốc, trận ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế đều là thi đấu chính thức, nhất là trận sau, lại càng khiến cho người Đan quốc sôi trào.
Tu sĩ chưa đến ba mươi tuổi có thể thành tựu Thần Lâm khó cỡ nào chứ?
Đan quốc không chỉ có một người, mà còn đánh được vào đến vòng thi đấu chính thức của Hoàng Hà Hội, có thể được coi là một trong tám thiên kiêu trẻ tuổi mạnh nhất trên đời.
Thiên kiêu tới mức này, gọi một tiếng Chân Nhân cũng được, sẽ không có bất kỳ ai chất vấn.
Với Đan quốc đã bị Tần quốc gây áp lực lâu dài thì đương nhiên đây là một tin tức tốt đẹp phấn chấn lòng người.
Bình nguyên Hà Cốc gặp lũ lụt, đến nay vẫn còn bàng hoàng.
Nếu Đan quốc không tự cường, biết lấy gì làm kế?
Vô Nghi Trương Tuần, Tiêu Thứ đã cho bọn họ thấy được hy vọng, không thể nghi ngờ gì, hai vị thiên kiêu này cũng chính là kiêu ngạo của người Đan quốc.
Nhưng hậu quả của trận dưới ba mươi tuổi không hạn chế kéo dài đến tận hôm nay...
Khiến cho danh sách cuối cùng của trận Nội Phủ vẫn không thể quyết ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad