Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 794: Thân bất do kỷ

Chương 794: Thân bất do kỷ
Khương Vọng vừa thấy tư thế kia của Vương Di Ngô thì biết khó có thể chiến thắng cuộc chiến thần hồn trong "Sân nhà, may mà hắn cũng chỉ tính làm lại trò cũ, kéo dài một chút thời gian mà thôi, cũng không gửi gắm quá nhiều chờ mong.
Thần hồn hoàn toàn trở về thân thể, mang cho hắn một cảm giác hoàn toàn tràn đây.
Có lẽ là giao phong trên phương diện thần hồn, làm "Nhận thức" càng khắc sâu. Có lẽ là giao chiến với cường giả như Vương Di Ngô làm ý chí càng thêm sắc bén.
Khương Vọng chưa bao giờ cảm nhận rõ sự cường đại của mình đến như thế.
Bát âm Diễm Tước và Diễm Tước Hàm Hoa còn đang tiếp diễn, mà Vương Di Ngô cũng kịp thời "Trở về? tiếp tục đột phá lúc nãy.
Mà Khương Vọng không nói một lời, chỉ tung kiếm lao về phía trước.
Một kiếm đâm thẳng như mặt trời xuống núi.
Một kiếm Lão Tướng Trì Mội Vương Di Ngô vừa phá vỡ tầng tầng lớp lớp Diễm Tước thì lại gặp phải kiếm này. Hắn ta không hề chần chờ, vẫn lấy Vô Ngã Sát Quyền trực tiếp đấm thẳng tới.
Một quyền đấm ra, Vô Ngã rồi sau đó Vô Địch, va chạm vào vầng tà dương này.
Trong ánh lửa nổ tung kia, thân kiếm Trường Tương Tư chém ngang, tiêu sái mà lướt qua.
Giữa thiên địa bỗng tách ra một đường ngang.
Ái hận trảm không hết, phong lưu không diễn tả được bằng lời.
Một kiếm Danh Sĩ Thất Vọng!
Mà sự đáp trả của Vương Di Ngô vẫn không thay đổi, quyền này đã ra, không thắng thì không trở về.
Trong nháy mắt này, hắn ta giáng xuống chừng một ngàn ba trăm quyền lên "Tuyến ngang" đó, muốn đánh tan hết phong lưu!
"Phong lưu" thật sự đã tan đi.
Khương Vọng cầm kiếm, người như bèo trôi, đang bất lực "Lênh đênh" dưới nắm đấm của Vương Di Ngô.
Không có suy nghĩ, không có dự tính, tất cả xảy ra như một lẽ thường tình.
Kiếm khí phóng lên cao, mỗi một viên đạo nguyên đều đang điên cuồng kích động.
Đây là một kiếm ấp ủ rất nhiều ngày đêm, là lần đầu tiên thật sự được tung ra.
Đây là thức thứ ba của Nhân Đạo Chỉ Kiếm!
Cho dù là Lão Tướng Trì Mộ hay Danh Sĩ Thất Vọng, đều là thân bất do kỷ @} (1) Thân bất do kỷ: Không tự làm chủ bản thân được.
Tựa như giờ phút này, hắn như lá rụng lênh đênh trước quyền thế của Vương Di Ngô.
Hai thức Nhân Đạo trước đó đều là "Nhìn người".
Mà kiếm thứ ba này là quá trình nhìn từ ngoài vào trong, nhìn từ người vào bản thân.
Không chỉ là Kỷ Thừa với Lão Tướng Trì Mộ, cũng không chỉ là Hứa Phóng với Danh Sĩ Thất Vọng.
Trong Sâm Hải Nguyên Giới, Thanh Thất Thụ kháng cự lại truyền thống, lấy cái chết để chống trả khi đối mặt với Yến Kiêu.
Trong Phù Lục, Khánh Hỏa Kỳ Minh rơi vào U Thiên, rốt cuộc cú nhảy đó có phải giãy giụa hay không?
Thân bất do kỷ.
Đang ở hồng trần, thân bất do kỷ.
Thân bất do kỷ, tâm do bản thân!
Bốc cháy lên thiết tha trong thất vọng, tìm kiếm hy vọng trong tuyệt cảnh.
Trong lúc vô lực lênh đênh, Khương Vọng nắm lấy kiếm của mình, nhẹ nhàng mà đâm về phía trước.
Kiếm này hoàn toàn quán triệt ý chí của hắn.
Dù vô lực đến mức nào, cũng phải đấu tranh!
Thức thứ ba trong Nhân Đạo Chỉ Kiếm, Thân Bất Do Kỷ.
Đối mặt với kiếm này, cảm nhận của Vương Di Ngô hoàn toàn khác biệt.
Kiếm này của Khương Vọng đâm tới làm hắn ta hoảng hốt cảm thấy mình đã không còn là mình, nắm tay của hắn ta không thể đạt tới mức độ trọn vẹn nhất, binh sát không thể tuôn ra mạnh nhất, huyết khí thì thiếu đi một ly... Tất cả đều như khiếm khuyết cái gì đó, hắn ta thân bất do kỷ!
Toàn bộ thế giới cứ như đang thúc đẩy hắn ta, bảo hắn ta làm chuyện không muốn làm, không thể làm. Buộc hắn ta đi về phía trước, phía sau, thậm chí lúc trái lúc phải.
Rất giống là Trọng Huyền Thắng trực tiếp dùng trọng thuật thao túng, nhưng lại thoát ly phương diện "Lực" trở thành ảnh hưởng "Thế"
Thử hỏi trên thế gian này, ai có thể tự do?
Vương Di Ngô gần như muốn rống giận lên, nhưng hắn ta cắn chặt hàm răng. Tất cả cơ bắp trên người đều đang cuộn trào sức mạnh, huyết khí sôi trào, binh sát kích động, cái gì mà "Thân Bất Do Kỷ".. Hắn ta không tin!
Núi muốn cản, đánh nát cả núi. Sông tới cản, cắt đứt cả sông.
Thiên địa vạn vật hoàn toàn không thể cần trở hắn ta.
Tự hắn ta quyết định cho chính mình, nắm tay của hắn ta đánh vỡ tất cả.
Lần đầu tiên diễn võ trên giáo trường, hắn ta lấy một địch mười.
Lần đầu tiên xung phong liều chết trong quân, hắn ta tắm máu anh dũng, chém tướng đoạt cờ.
Sư phụ nói hắn ta không tu quân lược thì khó thành Quân Thần, hắn ta lại nói hà tất gì con phải đi con đường của người!
Nhỏ thì dân chúng bình thường, lớn thì vương hầu khanh tướng, trên thế giới này, ai sống mà dễ dàng, ai không có giãy giụa đấu tranh. Thế như triều dâng, thân này phiêu bạc.
Dựa vào hai nắm đấm này, hắn ta đánh ra một con đường vô địch.
"Ta là Vương Di Ngô vô địch cùng cảnh!"
Cuối cùng hắn ta cắn chặt khớp hàm, trong tất cả "Thân bất do kỷ" hắn ta lại đấm ra nắm đấm của mình lần nữa.
Trong tất cả "Đường cùng ngõ hẹp", hắn ta giãy giụa ra "Tự do" !
Vẫn là Vô Ngã Sát Quyền.
Lại không hề là Vô Ngã Sát Quyền của Khương Mộng Hùng, mà là Vô Ngã Sát Quyền thuộc về một mình Vương Di Ngô.
Quán triệt niềm tin và sự kiên định của hắn ta.
Một quyền này cương mãnh vô song, chỗ nó đi qua, cả không gian như phải lùi bước.
Mà vào lúc này, kiếm của Khương Vọng lại nhẹ nhàng mà đâm đến.
Rõ ràng kiếm này rất nhẹ nhàng, rõ ràng nhìn như vô lực thậm chí có vẻ "Mỏng manh"
Nhưng nó lại xuyên thủng quyền thế của Vương Di Ngô.
Tất cả quang ảnh đều yên ắng trở lại.
Vương Di Ngô vẫn duy trì tư thế ra quyền, mà trên nắm tay hắn ta đã lộ ra một mũi kiếm.
Một dòng như thu thủy, là Trường Tương Tưi Trường Tương Tư xuyên thủng nắm tay của hắn ta, lọt vào giữa kẽ ngón trỏ và ngón giữa, xuyên thủng bàn tay đâm thẳng ra mu bàn tay. Trong nháy mắt máu đã chảy ra như suối.
Khương Vọng nắm kiếm, phát ra tiếng rống giận đầu tiên.
"Ai là đệ nhất Đằng Long!"
Vương Di Ngô mím môi lại, bị xuyên thủng nắm tay mà như không cảm nhận được đau đớn, kẻ đang không ngừng mất máu dường như không phải là hắn ta.
Năm ngón tay của hắn ta vẫn nắm cực kỳ chặt, vẫn nắm thành một nắm đấm kiên định.
Hắn ta vẫn đấm thẳng nắm tay về phía trước!
Quyền thế kia bị xuyên thủng, lại chưa tan đi.
Vào giờ này khắc này, nó bỗng bùng nổ. Giống như sóng triều đổ ngược về, lại thổi quét lần nữa. Mà nó còn cường đại hơn, cuồng liệt hơn trước đó.
Rõ ràng Trường Tương Tư phải càng đâm càng sâu, phải trực tiếp cắt đứt toàn bộ cánh tay của Vương Di Ngô từ miệng vết thương này.
Nhưng mũi kiếm đang lùi lại.
Khương Vọng đã không còn sức tiến công, kiếm của hắn lại đang lùi lại. Bị quyền thế cuồng liệt kia bức cho lùi lại!
Trong quá trình lùi lại này, thân kiếm và xương ngón tay phát ra tiếng ma sát khiến người ta ê răng.
Mà bất kể là Khương Vọng hay bản thân Vương Di Ngô, ánh mắt đều không dao động chút nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad