Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1231: Áo tưởng

Chương 1231: Áo tưởng
Thái Hư Huyễn Cảnh, trong đình Tỉnh Hà.
Trọng Huyền Thắng nhẹ nhàng xóa trán: "Bà ta vẫn nói như thế?"
"Đúng vậy." Khương Vọng than thở.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn duy trì liên hệ qua thư thường xuyên với Trọng Huyền Thắng, thỉnh thoảng chỉ bằng thư thì không thể nói rõ ràng, cho nên mới phải tốn sức gặp mặt ở đình Tinh Hà.
Sau chuyến đi đến ngục Tù Hải không lâu, Bích Châu bà bà đã đưa ra cách để cứu Trúc Bích Quỳnh.
Bà ta tỏ ý rằng sẽ đề xuất trong lúc diễn ra Hải Tế, sẽ thỉnh cầu tông môn khoan dung. Nhưng sức một mình bà ta cũng không đủ để ảnh hưởng đến Hải Tế. Vì thế cần có những người khác hưởng ứng.
Bản thân Bích Châu bà bà sẽ huy động nhân mạch, thỉnh cầu đồng minh giúp đỡ, đồng thời hi vọng phía Khương Vọng cũng ra sức hết mình. Việc chủ trì sẽ do trưởng lão thuyết khách Hải Kinh Bình của Điếu Hải Lâu đảm nhiệm.
Sự kiện Hải Tế ở đài Thiên Nhai lần này, nhìn bề ngoài thì là do đệ nhất trưởng lão của Điếu Hải Lâu - Sùng Quang chân nhân chủ trì.
Nhưng thực ra, các công việc liên quan đến Hải Tế đều do bốn trưởng lão thực quyền phụ trách. Trong đó có một người là trung vị trưởng lão, ba người còn lại là hạ vị trưởng lão.
Hải Kinh Bình là vị trưởng lão trung vị duy nhất trong đó, chính là một cường giả Thần Lâm.
"Thú vị" Trong khoảng thời gian này, Trọng Huyền Thắng đã nắm bắt được khá rõ về tình hình của quân đảo ven biển, cho nên hỏi:
"Huynh còn nhớ vị đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu mà từng tranh giành tình nhân với Hứa Trán Cao không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, mới có mấy ngày thôi mà?" Khương Vọng nói: "Hắn tên là Dương Liễu, mùi son phấn hơi nồng. Nhưng bây giờ xem xét lại thì cũng không phải người xấu."
"Sư phụ của Dương Liễu chính là Hải Kinh Bình!" Trọng Huyền Thắng cảm thán.
"Từ đã." Khương Vọng cau mày: "Cái vị Hải Kinh Bình này không có quan hệ gì với Hải Tông Minh đấy chứ?"
"Chỉ là cùng họ mà thôi, không có giao du gì. Dù lão thái bà kia có muốn chôn huynh, thì cũng sẽ không đào một cái hố lộ liễu như thế. Chẳng qua..."
Trọng Huyền Thắng nói tiếp: "Điều này chứng tỏ bà ta biết rõ hành tung của huynh, biết rõ huynh từng gặp Dương Liễu rồi.
Đồng thời bà ta cũng suy đoán được sơ sơ về năng lực tình báo của Trọng Huyền gia ta ở trên biển"
Giọng điệu của hắn ta mang theo sự tự giễu: "Cũng không đánh giá quá cao."
Bởi vì loại tình báo như là quan hệ của Hải Kinh Bình và Dương Liễu hay thậm chí là Hải Tông Minh thì không quá khó để có được, chỉ cần thế lực đó cắm rễ ở trên biển thì đơn giản và đương nhiên đảo Vô Đông cũng không ngoại lệ. Nhưng để tìm hiểu những tin tức bí ẩn hơn trong nội bộ Điếu Hải Lâu thì Trọng Huyền gia cũng bó tay bất lực.
"Lúc đầu ta cũng không giấu diếm gì nhiều" Khương Vọng nói.
"Cũng may huynh còn có Khương Vô Ưu" Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói: "Ta đã nói chuyện với bên Hoa Anh cung chủ và đã lấy được tin tức từ phía nàng ta. Vốn dĩ Bích Châu bà bà cũng có cơ hội được phụ trách các công việc cụ thể trong Hải Tế lần này, nhưng bà ta đã từ chối. Lý do là vì để tránh hiềm nghi"
Căn cơ của Khương Vô Ưu là phía quân đội, bản thân vừa ra biển đã đi thẳng đến đảo Quyết Minh, tất nhiên sẽ có một ít thế lực ở trên biển, thậm chí... có thể có được tình báo nội bộ của Điếu Hải Lâu.
Những quyết sách của các trưởng lão thực quyền như Bích Châu bà bà không phải là thứ nguồn tình báo bình thường có thể tuồn ra được.
"Đền cùng thì Bích Châu bà bà muốn làm cái gì thế?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng đáp lời: "Chuyện quan trọng nhất không phải là bà ta muốn làm cái gì. Mà quan trọng nhất chính là, huynh còn ôm ấp kỳ vọng với bà ta sao?"
"Trúc Bích Quỳnh tin tưởng bà ta như vậy, rồi lại bị bà ta làm hại mà thân hãm ngục tù, trong lòng lại nghĩ có lỗi với bà ta. Ta không thể không nghĩ rằng phải chẳng bà ta thật ra là một vị sư phụ tốt, thật ra là chúng ta hiểu lầm bà ta thôi?"
Khương Vọng nói xong thì cụp mắt nhìn xuống: "Ta thừa nhân.
Khi ở trên quần đảo ven biển càng lâu, thì ta càng biết được Điếu Hải Lâu khủng bố cỡ nào, càng biết được chuyện mà ta muốn làm bất khả thi cỡ nào. Chỉ một thân một mình ta thì cũng tạm được, nhưng hiện tại còn kéo theo cả các người, ta rất lo sợ sẽ liên lụy đến mọi người. Ta lại không kiểm lòng được mà yếu đuối ảo tưởng, ảo tưởng nội bộ Điếu Hải Lâu sẽ nhượng bộ một chút"
"Trước đây chờ bà ta thì được, nhưng không có nghĩa cứ mãi đợi bà ta là tốt. Lão thái bà kia cũng tự biết suy tính xem làm một vị sư phụ tốt quan trọng hơn, hay bôn ba vì tiền đồ của chính mình quan trọng hơn."
Trọng Huyền Thắng không phán xét về cái "ảo tưởng" mà Khương Vọng nói, chỉ khẳng định lại bản chất của cái vấn đề liên quan tới Bích Châu bà bà này rồi nói: "Chúng ta là nguồn trợ lực của huynh, không phải gánh nặng của huynh. Nếu như lưu lạc tới trình độ cần huynh lo lắng, thì có phải ta và Khương Vô Ưu quá thất bại rồi hay không? Trọng Huyền gia của ta một nhà có hai Hầu gia, đời đời hiển quý, hiện tại ta đã thừa kế Thuận vị, địa vị cao hơn Trọng Huyền Tuân. Khương Vô Ưu lại còn là Hoa Anh cung chủ, tương lai có thể nắm giữ quyền thế lớn mạnh nhất trên thế giới này. Huynh dựa vào đâu mà cảm thấy chúng ta có thể bị huynh liên lụy?"
Hắn ta chăm chú nhìn Khương Vọng, còn ra vẻ khá tức giận:
"Huynh nên lo cho bản thân mình đi. Cùng lắm thì ta và Khương Vô Ưu cũng chỉ phải lui vài bước trên con đường tranh quyền mà thôi, còn Khương Thanh Dương huynh! Nếu như huynh rơi vào cục diện xấu nhất nhất, thì đó chính là cái chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad