Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3817

Chương 3817 Tiểu Huyền Kính cười để lộ hai cái răng sữa bé xíu, duỗi bàn tay đầy thịt, chộp lấy hầu kết của hắn, hi hi gãi như vừa phát hiện vật gì đó mới lạ. Yết hâu là chỗ yếu hại, bình thường không cho người khác thấy, có điều ở trong tay một đứa trẻ thì cũng chẳng có gì to tát, chẳng khác gì đang gãi ngứa. Khương Vọng để mặc cho nó nắm, cười hỏi Miêu Ngọc Chỉ: "Phu nhân dẫn Huyền Kính theo là muốn đi đâu?" Miêu Ngọc Chỉ nói: "Ở trong nhà nó cứ khóc mãi không ngừng nên ta mới dẫn nó ra ngoài đi dạo giải sầu một chút, thuận tiện... đi bái tế phụ thân nó. Quả nhiên vừa qua cửa liền nín khóc, tính tình cũng không chịu ngồi yên." Khương Vọng nghiêm túc: 'Việc này không thể trì hoãn."
Hắn đặt Bảo Huyền Kính vẫn đang không ngừng huơ tay nhỏ vào trong ngực Miêu Ngọc Chỉ: "Hài tử còn nhỏ, phu nhân đừng để nó mộ địa quá lâu. Mau đi mau về mới phải."
Miêu Ngọc Chỉ cúi đầu xuống, ừ một tiếng, lại nói: "Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào gặp lại. Khương huynh... Thuận buồm xuôi gió."
Khương Vọng gật đầu biểu thị cám ơn: "Hi vọng thời điểm gặp lại, Huyền Kính đã có thể chạy có thể nhảy, phục kiến hùng phong của Sóc Phương Bá phủ."
Tiểu Huyền Kính nhếch miệng cười, giống như nghe hiểu, dùng sức nhảy lên hai lần trong ngực mẫu thân.
Miêu Ngọc Chỉ lại hạ thấp người thi lễ, ôm hài tử trở về trong xe.
Xa phu đã sớm bị dọa sợ, giờ phút này chỉ đang cố trấn định, điều khiển xe ngựa, cẩn thận rời khỏi con đường này. Xe ngựa mới đi qua hai con đường, thanh âm của Miêu Ngọc Chi đã vang lên từ trong xe: "Đi bên trái."
Xa phu do dự nói: "Phu nhân, bên trái không dẫn đến mộ của tướng quân." Trong buồng xe, Miêu Ngọc Chi ngồi dựa vào vách, hài nhi trong ngực cũng đang nhếch môi nhưng lại chẳng hề có chút ý cười.
Thanh âm của nàng ta đạm mạc: "Hài tử bị dọa, hôm nay... không tế nữa.'........... Nhìn xe ngựa của Sóc Phương Bá phủ rời đi, Bạch Ngọc Hà có hơi đăm chiêu: "Đi tế Bảo Trọng Thanh, phải đi ngang qua nhà huynh sao?"
"Sao ta biết được." Khương Vọng không kiên nhẫn: "Huynh không ám ta nhưng đi ra ngoài lại ám người khác! Sóc Phương Bá tương lai xém chút té mất mạng ở nơi này rồi... Xe huynh chuẩn bị đâu?"
"Xe chẳng phải đang ——" Bạch Ngọc Hà quay đầu qua, mới phát hiện, con ngựa †ồi kia vừa bị mình giật một cái, giờ đã nằm rạp dưới đất, chết mất rồi. Toa xe vốn không còn gì chống đỡ, sau khi bị hắn buông tay ra liền ngã xuống đất, phát ra một tiếng đinh tai.
"Ha! Vận khí của huynh đúng là không tốt, tìm được cái xe ngựa gì thế này." Họ Bạch nào đó vỗ tay: "Được rồi, để ta đi kiếm một cái xe khác."
Sở dĩ nhất định phải chuẩn bị xe ngựa, cũng không phải vì Khương Vọng muốn phô trương mà vì hiện giờ hắn đã không còn tư cách bay trong Tề cảnh, cũng đâu thể nào đi bộ xuất cảnh được?
"Không cần tìm, cứ vậy đi thôi." Vào lúc này, Hàn Lệnh đi tới. Khương Vọng nói: "Ta đã từ tước thôi chức, không thể bay trong cảnh nội." "Không sao." Hàn Lệnh có chút ôn hòa nói: "Bản quan mang theo hoàng mệnh, phụng chỉ khu trục. Ta dẫn ngươi bay." Rồi ông ta lại nhìn Bạch Ngọc Hà một chút, bổ sung: "Các ngươi."
Trong cung không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn khu vực quanh người thiên tử, Hàn tổng quản ông ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy..........
Lương Thứ đến Lâm Truy vào ngày 5 tháng 8 năm Đạo Lịch 3919. làm buôn bán ở Đông Nhai Khẩu.
Tay nghề của hắn ta kỳ thực không tệ nhưng ở nơi cạnh tranh kịch liệt như Lâm Truy này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiếm miếng cơm ăn... Hắn ta đi vạn dặm xa xôi đến Lâm Truy, dĩ nhiên không phải chỉ vì để kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Hắn ta mang theo nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của hắn ta vô cùng đơn giản, chỉ là sưu tập tất cả những tin tức tình báo liên quan đến Võ An Hầu Đại Tê (Lúc đó vẫn chỉ là Thanh Dương Tử). Thậm chí, bởi vì bản thân hắn ta không tu vi siêu phàm nên yêu cầu của tình báo cũng rất thấp. Không cần tình báo phải chính xác tuyệt đối hay bí ẩn ít người biết, mà chỉ cần là những tin tức những người dân trong thành Lâm Truy đều biết là được.
Mà thù lao hẳn ta nhận được cũng vô cùng phong phú, đủ cho thê nhi ở Trung Sơn quốc của hắn ta sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Đúng vậy, hắn ta là người Trung Sơn quốc. Là một người bình thường ở mọi mặt, bản thân cũng không có thiên phú tu hành gì, có lẽ là do đúng dịp mới được người thần bí thu nạp, bồi dưỡng thành nhân tài đặc thù.
Tới bây giờ, hắn ta vẫn không biết thượng cấp của mình là ai, không biết phía sau mình là tổ chức gì.
Võ An Hầu bị phán tội bất kính, bị phế tước bãi chức, trục xuất! Tin tức này truyền vang Lâm Truy, hắn ta đương nhiên cũng là một trong số những người biết được trước nhất.
Thông qua con đường đặc biệt, truyền một phần tin, đưa việc này cùng rất nhiều chuyện vặt trong Lâm Truy, truyên ra bên ngoài.
Hắn ta không biết điểm cuối của tin tức là ở đâu, cũng không biết ai là người nhận được, cũng không biết có phải ở Lâm Truy còn có "đồng bạn" của mình hay không. Hắn ta cũng không cần biết. Phong thư này dùng tốc độ vô cùng đáng sợ truyền tới thành Tân An, ở giữa đương nhiên cũng không thiếu chút thủ đoạn siêu phàm.
Đây là một tuyến thông tin do quốc tướng Trang quốc Đỗ Như Hối bắc cầu, hao phí triệu vạn, đi ngang qua vạn dặm hiện thế, chỉ vì một người tên Khương Vọng.
Năm 3919 Đạo Lịch, Khương Vọng lộ mặt ở Hoàng Hà Hội, kiếm chỉ Lâm Chính Nhân, dọa cho thiên kiêu Trang quốc không dám lên đài, sau đó một lần đoạt khôi, nổi danh thiên hạ.
Bắt đầu từ lúc đó, cái tên này liền thành tâm bệnh của Trang Cao Tiện. Chuyện ở thành Phong Lâm vốn nên tan thành mây khói theo lịch sử cũng trở thành một khối u ác tính không cách nào trừ bỏ, còn không ngừng sinh mủ! Thậm chí, ngay trên đường về nước ở lần Hoàng Hà Hội kia, Đỗ Như Hối đã bắt đầu chuẩn bị con đường tình báo chuyên dùng cho Khương Vọng, cũng phát triển đến tận bây giời
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad