Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 684: 300 năm

Chương 684: 300 năm
Vừa rồi Khương Vọng vội vã đốt Thần Long Hương nên đã không hề chú ý tới điều này. Tâm tư của Tô Khởi Vân cũng đang đặt ở câu hỏi tại sao Khương Vọng lại vòng về, trái lại chỉ có mình Vũ Khứ Tật là quan sát kỹ càng hơn.
"Tình huống gì đây? Yến Kiêu không chết sao? Hay là sống lại?" Đôi mi thanh tú của Tô Khởi Vân nhíu lại.
"Không, nó đã chết rồi. Cũng không có sống lại"
Khương Vọng quan sát hộp trữ vật của mình một chút rồi nói: "Mỏ Yến Kiêu của ta còn ở đây. Theo ghi chép thì nếu Yến Kiêu sống lại, "xác chết"
trước đó của nó cũng sẽ biến mất"
Tô Khởi Vân cảnh giác quan sát bốn phía: "Vậy ai có thể giải thích, vì sao tổ yến lại biến mất? Vừa rồi ngoài chúng ta ra, còn có người khác ở đây sao?"
"Hiện tại không cách nào giải thích, ta cũng đang bối rối như ngươi"
Khương Vọng vừa nói vừa buông bỏ những nghi ngờ trong lòng, cất bước đi vào trong nhà gỗ: "Nếu đã quay lại đây rồi, thì vào trong xem thử chút"
Một căn nhà gỗ được xây lên trong nơi sâu hút của rừng Huyền Lô, Yến Kiêu liền đậu lại ở dưới mái hiên của ngôi nhà.
Giống như đường tiền yến bay vào nhà dân thường (J).
() ## A'#8iẩt: dựa theo 2 câu thơ trong bài Kim Lăng ngũ đề của Ô Y hạng "|HR [+ Š#i8iiđk, XS #3; dịch thơ "Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước/ Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường"
Ở đây cánh én được dùng làm nhân chứng cho sự thăng trầm của lịch sử và hiện thực, dẫn dắt người ta nghĩ về sự phát triển của thời đại và sự thay đổi của xã hội.
Hôm nay màn đêm buông xuống sớm, Yến Kiêu đã chết, tổ yến lại đột nhiên biến mất.
Điều này khó tránh khỏi việc khiến cho người ta bất an.
Không biết gì cả chính là nỗi khiếp sợ lớn nhất.
Vũ Khứ Tật và Tô Khởi Vân đều không phải người chưa từng trải qua nỗi sợ hãi, nhưng lúc này cũng bất giác đi theo sau Khương Vọng, không muốn ở bên ngoài một mình.
Từ đầu tới cuối, đóa diễm hoa đều trôi nổi ở phía trước như một đóa hoa đăng.
Nơi họ tiến vào đầu tiên chính là gian nhà chính, ban ngày đã nhìn thấy sự bày trí ghế băng, bàn gỗ rất đơn giản từ bên ngoài.
Sau khi tiến vào cũng không có thay đổi gì.
Trái phải đều có một gian phòng, cách nhau qua rèm cửa.
Khương Vọng lấy kiếm ra lần lượt khều rèm ra nhìn, một bên là phòng bếp, có bếp lò, có củi lửa, một bên là phòng ngủ, có một cái giường gỗ.
Ngoài ra thì không còn cái gì khác cả.
Một căn nhà gỗ vô cùng bình thường.
Có lẽ điểm duy nhất không bình thường đó chính là nó xuất hiện trong rừng Huyền Lô.
Khương Vọng cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế băng ở gian nhà chính.
Diễm hoa treo trên bàn gỗ như một ngọn đèn treo.
Vũ Khứ Tật ngồi đối diện hắn: "Môn đạo thuật này của ngươi khá là tiện, nếu ai cũng làm vậy giống ngươi thì chắc là đèn lồng sẽ không bán được ~a"
nưa.
Hai người bọn họ ngồi ở hai bên bàn gỗ, Tô Khởi Vân thì đi quanh quanh một chút rồi liền chọn ngồi vào vị trí đối diện cửa chính, hiển nhiên là nàng ta không muốn đưa lưng về phía màn đêm bên ngoài cửa.
Sở dĩ diễm hoa có thể làm đèn lồng là bởi vì tính ổn định vô cùng cao của nó.
Ý nói ở đây không phải là nó có thể tùy ý khống chế nguyên lực, tụ lại thành một nhóm quả cầu lửa là xong —— như thế quả thật cũng có thể chiếu sáng, nhưng nguyên lực bị xói mòn liên tục nhất định sẽ khiến cho người thi triển đạo thuật cực kỳ đau khổ.
Tô Khởi Vân nhìn hắn một cái, nói: "Đạo thuật bí truyền của Tả Quang Liệt của Đại Sở, so với đèn lồng thì quý giá hơn nhiều"
Vì để làm dịu nỗi bất an nên Vũ Khứ Tật đã tùy ý tìm chủ đề tán dóc, nàng ta cũng nhân tiện phối hợp một chút.
"A" Vũ Khứ Tật ấp úng nói: "Ta không biết"
Tả Quang Liệt quả thực là nhân vật thiên kiêu một thời, nhưng cũng không phải ai cũng đã từng nghe qua. Nhất là người xuất thân từ tông môn nhỏ như Kim Châm môn, chỉ riêng chút thế lực ở Tề Quốc kia thôi cũng đã đủ làm hắn ta đau đầu.
Hắn ta hỏi Khương Vọng một cách rất thẳng thắn: "Không phải ngươi là Nam Tước thực phong của Tề Quốc chúng ta sao? Sao lại có quan hệ với cả Sở Quốc nữa?"
"Chỉ là một môn đạo thuật mà thôi, không nói là quan hệ gì được. Hơn nữa, diễm hoa đã bị nhiều người phá giải từ lâu rồi"
Khương Vọng không muốn nói nhiều đến chủ đề này nên đã chuyển hướng:
"Đêm tối của Sâm Hải Nguyên Giới rất nguy hiểm, thay vì ra ngoài mạo hiểm ở nơi không biết gì, thì chỉ bằng ngồi đây. Nếu có tình huống gì, đợi ngày mai trời sáng rồi chúng ta lại xem xét tiếp"
Khương Vọng suy nghĩ rất rõ ràng.
Nguy hiểm lớn nhất của rừng Huyền Lô chắc chắn là Yến Kiêu, mà hiện tại thì Yến Kiêu đã chết hẳn, vậy nên so với nơi khác trong Sâm Hải Nguyên Giới, chỗ này ngược lại lại khá an toàn.
Tổ yến mất tích một cách thần bí đương nhiên là một chuyện đáng chú ý, nhưng truy tìm manh mối trong màn đêm như vậy thật sự không phải là hành động sáng suốt.
Khương Vọng lựa chọn lấy tĩnh chế động, nhẫn nại ở trong nhà gỗ một đêm, đợi sau khi trời sáng rồi lại tiếp tục hành động là một sự lựa chọn thận trọng và cẩn thận.
Thậm chí hắn đã bắt đầu chuẩn bị tu hành.
Vũ Khứ Tật không có việc gì làm liền dùng một cây kim cắm rồi lại nhổ trên mặt bàn gỗ, tựa như đang thí nghiệm cái gì.
Tô Khởi Vân thì nhìn hắn nói: "Khương đạo hữu, lúc trước ngươi nói, Yến Kiêu đúng là đã chết rồi, nhưng "Sự xâm nhiễm của Đêm" chưa hẳn cũng đã biến mất theo, lời này là có ý gì?"
Khương Vọng biết nếu không làm thỏa mãn nghi vấn của nàng ta thì hắn chắc chắn sẽ không yên ổn, nên đã nghĩ nghĩ rồi nói: "Lão tế ti kể cho ta nghe một câu chuyện, bà ta nói không thể để cho người trong Thánh tộc nghe được câu chuyện này. Hiện tại Thất Thụ đã chết rồi, thì ta cũng có thể nói cho các ngươi nghe một chút"
Hắn liền kể loại mọi chuyện về Quan Diễn hòa thượng - "Không ngờ trong Phật môn cũng có kỳ nam tử bậc này" Tô Khởi Vân hiển nhiên là đã bị câu chuyện này làm cho cảm động, cảm khái không thôi: "Thì ra truyền thống "Tướng thú" của Sâm Hải Thánh tộc có nguồn gốc như vậy, quả thực khiến người khác thổn thức. Khó trách Thanh Thất Thụ hắn..."
Quan điểm của Vũ Khứ Tật lại có chút bất đồng: "Tông môn cho hắn nhiều tài nguyên như vậy, cho hắn tu hành, cho hắn siêu phàm, kết quả là tu luyện có thành tựu rồi thì lại tha hương ở dị giới, lại còn vì một nữ nhân mà lưu luyến không đi. Sao có thể xứng đáng với tông môn mà hắn xuất thân? Sao có thể xứng đáng với một đống tài nguyên mà hắn đã tiêu hao như vậy?"
Xuất thân của hai người khác nhau đã quyết định đến góc độ suy nghĩ khác nhau trong việc suy xét vấn đề của họ. Đây đều là một trong những chuyện đời mà đôi khi cũng không thể nói rõ đúng sai.
Khương Vọng cân nhắc quan sát của mình, ngoài miệng thì nói ra nguyên nhân mình kể câu chuyện này: "Từ câu chuyện mà Tế Ti Thánh tộc kể, kết hợp lịch sử của bọn họ. Chúng ta có thể biết rằng, đại khái là hơn tâm trăm năm về trước, khi Yến Kiêu xuất hiện thì Vùng đất Thần Ấm bắt đầu có "Hiến thủ" Sau đó, vào hơn năm trăm năm về trước, dưới sự lãnh đạo của bài Quan Diễn, nó mới phát triển thành truyền thống "Tướng thú"
"Các ngươi có nghĩ tới hay không, trong thời gian gần ba trăm năm ở giữa này, đã xảy ra chuyện gì?" Khương Vọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad