Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1706: Diễm Hoa chưa từng tắt

Chương 1706: Diễm Hoa chưa từng tắt
Phù~ Vào khoảnh khắc khi kích và kiếm va chạm vào nhau.
Một cơn gió màu trắng như làn sương bay ra khỏi thân kiếm Trường Tương Tư, thổi qua miệng chữ khẩu của Cái Thế kích, hóa thành một cây đỉnh dài toàn thân đen nhánh, đỉnh đầu đinh có màu trắng như sương, đóng thẳng vào bụng của Hạng Bắc.
Thôn Tặc Bá Thể "Nội tặc vô tử, ngoại tặc vô xâm", chỉ là một cây đinh dài không quan trọng được biến hóa ra, cho dù là thần thông Bất Chu Phong cũng không đủ để...
Trong đầu Hạng Bắc vừa mới vụt qua ý tưởng này thì...
Phốc!
Hắn ta ngửa đầu ra và phun ra một ngụm máu tươi.
Thứ hắn ta phun ra không chỉ có máu tươi mà còn có khói đen gào thét không ngừng.
Đó là Thôn Tặc Bá Thể của hắn ta đang bắt đầu tan vỡ.
Sát Sinh Đinh đang hủy diệt sự sống và linh hồn của hắn ta!
Một cây đỉnh thế nhưng lại có thể phá nát Thôn Tặc Bá Thể của hắn ta, những vết thương bị áp chế trước đó cũng đồng thời bùng phát!
Một đạo thanh quang bao trùm lấy Hạng Bắc.
Đạo thanh quang này giúp chặn lại Sát Sinh Đinh đang hoành hành trong cơ thể của Hạng Bắc, cũng giúp ổn định lại mệnh hồn của hắn ta.
Chân quân Dư Tỷ đã ra tay, thắng bại đã được quyết định.
Nhưng Khương Vọng vẫn tiến về phía trước một bước, tới gần Hạng Bắc như muốn phá vỡ bức màn ngăn trở của chân quân Dư Tỷ và giết chết Hạng Bắc ngay tại đây!
Nhưng mà hắn chỉ duỗi tay ra.
Trong lòng bàn tay của hắn chỉ có một đóa diễm hoa đang nở rộ.
Đẹp đẽ và tinh xảo như vậy... nhưng trong cấp độ của cuộc chiến đấu này, thì không thể được tính là một đóa diễm hoa cường đại được.
Đây là thứ vốn được thiên kiêu Đại Sở - Tả Quang Liệt tự tay sáng tạo, bây giờ đã được toàn thiên hạ bắt chước... Diễm Hoa!
Lực lượng sinh mệnh cực kỳ cao của đóa diễm hoa này cách một tầng ánh sáng mơ hồ, đè lên trên khuôn mặt kiêu căng của Hạng Bắc.
Ấn cả người hắn ta xuống.
"Ngươi biết nó là cái gì"
Khương Vọng lạnh nhạt nói.
Sau đó hắn tiện tay bắt lấy Sát Sinh Đinh, đem Sát Sinh Đinh đang cắm sâu vào Thôn Tặc Bá Thể nắm trở về.
Hắn bình tĩnh tra thanh kiếm của mình vào trong vỏ, quay đầu lại và bước xuống mái vòm cao.
Hạng Bắc đang được bao phủ bởi ánh sáng trắng mơ hồ, trên mặt có một đóa diễm hoa nở rộ, cơ chế không ngừng có những làn khói đen tỏa ra đang rơi thẳng xuống...
Trở thành bối cảnh cho thiếu niên áo xanh trong hình ảnh này.
Trên khán đài của Sở quốc, Sở Dục Chỉ - người xuất thân từ quân ngũ thở dài một hơi.
Mặc dù hắn ta cũng là bại tướng dưới tay Hạng Bắc, cũng không ít lần bị con người kiêu ngạo này khinh thường và sỉ nhục. Nhưng đứng trên khán đài của Sở quốc quan sát trận đấu, hắn ta vẫn hy vọng rằng thiên kiêu của Sở quốc sẽ giành chiến thắng. Mạnh mẽ như Đấu Chiêu mà lại để mất vị trí khôi thủ đã khiến cho tâm tình của người dân Sở quốc không mấy tốt. Hiện tại, ở cấp độ Nội Phủ chỉ dừng lại ở bát cường thì người dân càng làm sao chịu nổi?
Tuy nhiên, trong trận đấu này, cho dù có làm thế nào hắn ta cũng không thể tìm ra lý do gì để biện hộ, quả thực, tài năng của Hạng Bắc không bằng người khác.
Mới bắt đầu cuộc chiến đã thất bại, trùng đồng bị hạn chế cực lớn, vì thế thần hồn sát pháp mạnh mẽ nhất cũng không thể nào vận dụng tiếp, đó là nguyên nhân quan trọng khiến Hạng Bắc bị bại trận.
Nhưng mà, Hạng Bắc - người vốn có trùng đồng dị tượng bẩm sinh, có thần hồn sát pháp cường thế, vậy mà lại thất bại trong trận chiến ở phương diện thần hồn, điều này đã đủ để nói lên sự kinh khủng của đối thủ.
Đội hình lần này của Tề quốc... thật khiến cho người ta phải kinh ngạc!
Ngồi bên cạnh Sở Dục Chi, Khuất Thuấn Hoa - người mà trận đấu đã diễn ra một nửa mới tới xem, thì trên mặt không biểu lộ ra chút biểu cảm nào.
Từ sau khi nàng ta lựa chọn giấu tài trong trận đấu tuyển chọn trong nước thì cũng không quá quan tâm gì đến việc thắng bại ở Hoàng Hà Hội này.
Chỉ có Tả Quang Thù - người bị Khuất Thuấn Hoa kéo đến đây xem trận đấu thì lại đang nhìn chằm chằm vào diễn võ đài, sững sờ một lúc lâu.
Đương nhiên y hiểu được ý nghĩa của câu nói không đầu không đuôi trên võ đài kia của Khương Vọng.
Đương nhiên y nhớ kỹ lời Khương Vọng đã từng nói trong Thái Hư Huyễn Cảnh, sau khi y kể cho hắn nghe về Hạng Bắc.
Lúc ấy người kia đã nói— Sau này ta sẽ giúp ngươi dạy cho hắn ta một bài học!
Nghe qua có vẻ rất cợt nhả, giống như là đang dỗ dành trẻ con vậy.
Hồi đó y đã từng khịt mũi coi thường...
Hạng Bắc từng nói một câu sau khi đánh bại y: "Ba hận Tả Quang Liệt chết sớm. Hận danh môn Tả thị điêu tàn, hận giữa nhân gian không còn thấy Diễm Hoa" Lúc đó hắn ta dùng lời này để cười nhạo Tả thị không có người nối nghiệp, cười nhạo Tả Quang Thù y cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trước mặt người trong thiên hạ, Khương Vọng ấn Diễm Hoa lên mặt hắn ta, chính là muốn nói cho Hạng Bắc, Diễm Hoa chưa từng tàn lụi.
Hôm nay Tả Quang Thù nhìn thấy Khương Vọng trong thế giới thực, vốn còn nghĩ, có cơ hội nhất định phải chế nhạo hắn một chút. Đường đường là Độc Cô Vô Địch - Thái Hư Đệ Nhất Nội Phủ, tại sao lại hư vinh, quan trọng hoá vẻ bề ngoài đến thế. Còn chế tạo hình tượng vô cùng anh tuấn trong Thái Hư Huyễn Cảnh, khác hoàn toàn với bản thân trong thế giới thực.
Nhưng vào lúc này y chỉ cảm thấy...
Hình tượng trong Thái Hư Huyễn Cảnh chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.
Thời khắc này, Khương Vọng mới thực sự là chói mắt, khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhưng cũng ấm áp... như ánh mặt trời.
"Có chuyện gì vậy?" Khuất Thuấn Hoa phát hiện ra sự kỳ lạ của Tả Quang Thù, liền lớn tiếng hỏi.
Tả Quang Thù không dời mắt khỏi diễn võ đài, chỉ lẩm bẩm nói:
"Rất giống, phải không?"
"Cái gì rất giống?"
Sau khi đặt ra câu hỏi, Khuất Thuấn Hoa cũng đã nghĩ ngay ra được câu trả lời.
Nàng ta cũng nhìn lên diễn võ đài nhưng không nói gì cả, chỉ siết chặt tay Tả Quang Thù.
Trận chiến của thiên kiêu hai nước bá chủ Sở quốc và Tề quốc đã phân thắng bại như thế.
Duy chỉ có Khương Thanh Dương - người đang đạp mây hạ xuống - ánh mắt vẫn trấn định, bước chân vẫn cực kỳ ung dung.
Phảng phất như từ trước đến nay không hề thay đổi gì, dường như không có thứ gì có thể làm thay đổi được hắn.
Trong tình cảnh ngay lúc này, chỉ có một bóng áo xanh quang minh lỗi lạc đứng đó, cầm thanh kiếm mà như tỏa ra hàng vạn ánh sáng.
Hoàng Xá Lợi đang ngồi xổm trên võ đài bên cạnh, hai tay chống má, tư thế cẩu thả, không khỏi sững sờ trong giây lát.
Sau lưng nàng ta là Xúc Mẫn đã bị đánh gãy tay gãy chân, ba cỗ Khôi Lỗi vỡ nát và hai con dị thú đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad