Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3617. Còn có dư dũng cảm, ai có thể bì kịp? (tt)



Chương 3617. Còn có dư dũng cảm, ai có thể bì kịp? (tt)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tử Huyền Vương vừa thống hợp quân trận của năm vạn đại quân, vừa điều hành binh sĩ bắc cầu qua sông, làm cái gọi là giữ vững áp lực tiến công, lại còn để lại không gian cho quân đội bạn tập kết, vừa nghe hai chiến hữu cổ vũ sĩ khí… Chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Bỗng nhiên lão ta nhìn thấy một viên mê tinh vượt ngang không trung, vọt đến Giới Hà.
Tinh thể không màu kia nổ tung trong dòng quy tắc nát màu sắc lộng lẫy, chính nó phảng phất cũng trở thành màu cầu vồng, cố định. Sau đó áo xanh khẽ động, màu xanh bay lên cầu vồng!
Khương Vọng vậy mà vẫn chưa vừa lòng một người đã đủ giữ quan ải, hắn còn muốn tấn công ngược lại vạn quân!
Tử Huyền Vương lập tức dựng đứng lông tơ, may mắn tố dưỡng làm thống soái đại quân vẫn còn, đã điều động binh sát theo bản năng!
Mấy vạn đại quân phun trào binh sát, hóa ra một thanh đại quan đao phá núi chặt biển, chém tới áo xanh dám qua sông kia.
Chỉ thấy áo xanh quẹo một cái, không ngờ đã đi xuyên qua sông, lại đáp xuống bờ bên kia của Giới Hà.
Đao binh sát, chém vào Giới Hà lộng lẫy, cũng trở thành một bộ phận của màu sắc ấy.
Lực binh sát Tử Huyền Vương tụ tập, đè xuống Giới Hà này, nhất thời đánh cũng không được, tản ra cũng không phải. Nhìn nghiêng đôi mắt lạnh vàng ròng đối diện kia, lão ta đại khái lý giải ý đồ hiểm ác của đối phương, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Triệu tập binh sát lấy lực toàn quân công phạt đối thủ, đã là thủ đoạn mấu chốt của binh trận trên chiến trường, thường thường dùng để giải quyết dứt khoát vào thời khắc mấu chốt.
Nhưng uy năng mạnh mẽ cũng có nghĩa là hao phí rất lớn.
Lão ta không có cách nào điều động lực binh sát giằng co với Khương Vọng mọi lúc, các chiến sĩ căn bản không duy trì được quá lâu, nhưng một khi Khương Vọng qua sông đến đây, chẳng lẽ lão ta dám không điều động lực lượng đại quân chặn đánh sao?
Chỉ cần lão ta trễ một giây, Khương Vọng đã có thể giết một lần đi một lần về về trong đại quân, chém tướng đoạt cờ!
Tử Huyền Vương dù sao cũng là Vương tước trưởng thành dưới hoàn cảnh biển cả, cũng có kinh nghiệm công thủ vô cùng phong phú trên chiến trường Mê Giới, lúc này lão ta từ bỏ việc thử qua sông, trực tiếp co lại đại quân, cố thủ tại chỗ, kết thành chiến trận phòng ngự.
Trận này tên là “Qua Lưu”, binh sát nội bộ đại quân vào không ngừng xoay tròn, tuần hoàn qua lại. Quân đội cũng không phải gián đoạn huyết khí của toàn thành viên, mà giống như dòng xoáy, từng tầng từng tầng. Chỉ khi nào có ngoại vật chạm đến, thì lập tức nghênh đón xung kích theo quán tính của cả binh trận.
Trong một cuốn sách “Hoặc thế thất thập nhị giải”, trận này làm chiến trận kinh điển được ghi lại. Nó có thể duy trì lực lượng phòng ngự, đồng thời giảm bớt tiêu hao binh sát ở mức độ lớn nhất, thích hợp với cảnh chiến tranh bị số nhiều quân địch vây quanh.
Bọn họ chỉ cần tránh bị Khương Vọng quấy rối, kiên nhẫn chờ đợi đại quân tập kết toàn bộ là đủ. Đến lúc đó ba đường cùng xuất phát, có thể tự quét địch, ưu thế hoàn toàn ở phía ta!
Đối với quyết định chiến sự của Tử Huyền Vương, Xích Nha Vương cùng U Ảnh Vương làm lão tướng sa trường, đều hoàn toàn có thể lý giải.
Nhưng một khắc sau đó, bọn họ đã thấy Khương Vọng trở tay khẽ vẫy về phía xiềng xích, kéo Ngư Quảng Uyên, đi đến bên kia Giới Hà.
Cái xoay người này quá trực tiếp, quá quả quyết, giống như hắn căn bản chỉ chờ đợi thời khắc này.
“Hắn muốn làm gì?” Xích Nha Vương cảm thấy không ổn.
Ba người Vương tước Hải tộc bọn họ, năm vạn đại quân bị ép phải kết trận cố thủ ở đây. Thế nhưng quân đội ở nơi khác của bọn họ đang chạy tới thì sao? Còn về hải sào của bọn họ thì sao?
“Nhanh điều binh trận chặn đánh! Không để hắn qua sông!” U Ảnh Vương bắt đầu khẩn trương.
Lại chỉ nghênh đón ánh mắt bất đắc dĩ của Tử Huyền Vương.
Năm vạn đại quân kết thành đại trận đi theo Khương Vọng liều tiêu hao, có thể tiêu hao đến khi nào được?
Giới Hà khó qua, Giới Hà khó qua!
Giờ phút này ba Vương tước Hải tộc lý giải sâu sắc về câu nói này như vậy, chỉ bằng một Giới Hà, Khương Vọng một mình một kiếm, lại ép đến mấy vạn đại quân bọn họ tiến thối lầm lỡ.
“Rút quân!” Miệng Xích Nha Vương khó khăn phun ra từ này, nhưng sau khi mở miệng, lão ta cũng trôi chảy: “Tử Huyền Vương khống chế tốt binh sát, phối hợp với các lộ, chuẩn bị đánh giết hắn bất cứ lúc nào. Sau khi mỗi người chúng ta đều kết đại quân, lại kề vai sát cánh, đẩy tới nơi đây, lường trước hắn không thể cản nữa!”
Đúng vậy, chờ sau khi mỗi người chúng ta đều kết đại quân, lại kề vai sát cánh, đồ ăn đều lạnh hết rồi! Không chừng Khương Vọng còn chạy về Tề quốc rồi cơ… Đương nhiên là không thể cản nữa.
U Ảnh Vương nghĩ trong lòng như vậy, nhưng miệng chỉ nói: “Lời này của lão Thành rất có lý!”
Mấy vạn đại quân của giới vực Hoàng đài tập kết đến Giới Hà, phẫn nộ mà gấp rút. Giờ phút này chậm chạp lui về sau, cũng chỉ có một từ - uất ức.
Hận có Giới Hà cản đường, không nắm đại quân, khó mà hiển võ.
Hận không có cường giả có thể chịu nổi một kiếm của Khương Vọng, ngay cả thời gian để đại quân qua sông đều không đoạt nổi.
Hận Ngư Quảng Uyên kia, chỉ có bề ngoài, không xứng danh thiên kiêu!
Khương Vọng một tay nhấc kiếm, một tay cầm xích, đứng bình tĩnh ở phía bên này Giới Hà, đưa mắt nhìn đại quân Hải tộc lui về sau.
Hắn không thỏa mãn một người đã đủ giữ quan ải gì cả, cũng không thèm để ý cái gì mà một người lui vạn quân.
Hắn nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ muốn giải quyết phiền phức hắn gây ra bằng hết khả năng của mình. Cho dù phiền toái này là một Vương tước, hay là một nhánh quân đội.
Giới Hà khó qua.
Hắn đã có cảm nhận này từ rất sớm.
Hắn lý giải sâu sắc bốn chữ này, là lúc ở cùng nam nhân tên là Chử Mật kia.
Người kia đã sớm tan vỡ vào trong Giới Hà.
Nếu trên trời có linh, nhìn thấy người bởi hắn ta mà sống này, hôm nay ba lần qua Giới Hà ép lui năm vạn đại quân Hải tộc—— không biết có thể cảm thấy an ủi hay không!
Tinh cầu trong trí nhớ, dường như đã vô cùng xa xôi.
Dòng lũ quy tắc vỡ nát trong Giới Hà vẫn óng ánh rực rỡ.
Tử Huyền Vương có đồng thuật phi phàm, lão ta tạm thời rút quân trên chiến lược, cùng lúc đó vẫn chú ý tình huống phía bên kia Giới Hà.
Chỉ thấy được quốc hầu trẻ tuổi của Nhân tộc dùng một dây xiềng xích kéo thiên kiêu của Hải tộc bọn họ, một mình xách kiếm, tự đi về nơi xa. Cũng không hăng hái, trương dương cuồng vọng như trong tưởng tượng.
Dáng hình ấy, lại rất điêu tàn. Hết chương 3617.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad