Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3856

Chương 3856Chương 3856
Lâu Quân Lan cũng không kéo dài chủ đề, nàng ta chỉ giới hạn phạm vi thảo luận vào danh hiệu quán quân Nội Phủ: "Trong trận đấu dành chức quán quân Nội Phủ đó, Mặc Sĩ Kinh Hộc quả thực có đủ thực lực để khiêu chiến Khương Vọng, nhưng hy vọng giành được chiến thắng cũng không quá lớn. Căn cơ của Tần Chí Trăn vô cùng thâm sâu, thực lực thể hiện ra cũng cực kỳ cao siêu, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn thua cuộc. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng sự khốc liệt trong trận tranh tài trên mặt trận Nội Phủ vào năm 3919 theo đạo lịch, quả thực từ trước đến nay chưa từng thấy, mà tất cả thiên kiêu tham dự trong trận Nội Phủ năm đó, giờ đã bị Khương Vọng bỏ rất xa rồi... Khi đó, rất nhiều người có thể tranh giành một đường thắng bại với hắn, nhưng bây giờ không biết ai còn đủ khả năng làm đối thủ của hắn đây?"
"Cái gọi là thời dã vận dã." Du Khâm Duy đáp lời: "Danh hiệu quán quân Hoàng Hà Hội kia giống như một chiếc cầu vồng dài chiếu xuyên qua mặt trời, tự nhiên là thiên hạ vô song. Nếu như năm đó người thắng cuộc là Tân Chí Chăn, thì chưa biết chừng bây giờ hắn ta đã có thể giống như Tần Trường Sinh, có thể xưng một câu 'Tần vô địch ở cảnh giới Thần Lâm Cảnh."
Mặc dù tu vi của bản thân Du Khâm Duy cũng chẳng ra gì, Lâu Quân Lan cho dù là hậu bối, cũng có đủ tự tin là đã vượt qua ông ta. Nhưng suy cho cùng, huynh trưởng của người này đã từng là Trung Vực đệ nhất Chân Nhân, nên không thể coi thường nhãn giới của ông ta được.
"Lời nói của Du lão tiên sinh, khiến ta phải cẩn thận suy nghĩ." Lâu Quân Lan cân nhắc nói: "Danh hiệu quán quân Hoàng Hà Hội là đại thế sáng chói, là vận mệnh của nhân đạo. Có người tận dụng nó để vươn lên, nhưng cũng có người bị nó áp chế hoàn toàn. Nếu như không chịu nổi thế đó, thì sẽ giống như Tả Quang Liệt đã qua đời ở quận Thanh Hà, hay là như Du Kinh Long vỡ nát đạo tâm ở Dã Vương thành?”
'Dã Vương ' là tòa thành năm đó Du Khuyết từng đồ sát, cũng từng là một nơi trọng trấn của Vệ quốc. Du Khuyết đã bị vỡ nát đạo tâm ở chính nơi này, từ đó trở thành phế nhân.
Thấy trong lời nói của Lâu Quân Lan luôn nhắc tới Du Khuyết, Du Khâm Duy biết rằng không thể tránh khỏi chủ đề này. Cuối cùng ông ta nói: "Từ sau chuyện năm đó, Du Khuyết ngày càng thu mình, ngày càng trở nên quái đản, luôn sống một mình một viện, không bao giờ giao tiếp với người khác... e là sẽ thất lễ."
Lâu Quân Lan nghiêm túc nói: "Ta sẽ tới cửa bái phỏng."
Du Khâm Duy cũng không ngăn cản thêm.
Thành thật mà nói, không ai trong Du gia có thể ngăn cản được Lâu Quân Lan. Nàng ta chịu ở nơi này uyển chuyển thăm hỏi, cũng coi như là cho bọn họ chút mặt mũi rồi.
Con đường đá sỏi dẫn đến cô viện to lớn sâu thẳm như biển này phủ đầy cỏ dại, không biết bao lâu rồi chưa có người ghé thăm. Có lẽ Du Khuyết có chết ở chỗ này cũng không ai hay biết.
Du Khâm Duy cũng không giấu diếm gì, đi đến trước cửa của tiểu viện, mới cầm vòng cửa lên, nhẹ nhàng gõ cửa: "Du Khuyết, có khách tới gặp ngươi! Ngươi chuẩn bị một chút đi."
Một lúc sau, mới có một giọng nói chậm rãi vang lên: "Không cần gặp, ta không có ở đây."
Lâu Quân Lan tiến lên một bước, rất có phong thái của một tiểu thư danh môn nói: 'Vãn bối Ứng Thiên Phủ Lâu Quân Lan, mạo muội bái phỏng, còn xin tiên sinh cho cơ hội gặp mặt."
Giọng nói kia không nhịn được nói: "Không gặp không gặp, đã nói là không gặp rồi!"
Du Khâm Duy quay đầu lại, vẻ mặt có chút bối rối: "Ngươi xem, cái này..."
Lâu Quân Lan lễ phép cười một tiếng: "Nếu như thế, vậy thì..." Nàng ta vỗ một chưởng đẩy cánh cổng ra, bước vào phòng trong, sau đó nhàn nhạt nói: 'Mạo muội."
Cảnh tượng trong tiểu viện, hoàn toàn không giống với những gì trong tưởng tượng.
Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời đang lặn. Một người nam tử mặc quần áo vải lanh thô, chỉ quấn một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ trên mái tóc dài của mình, đang cầm cuốc cuốc đất. Lúc này, tay hắn ta dừng trên cán cuốc, dửng dưng nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn bình thản.
Các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta giống như của một người nam tử trung niên, nhưng mái tóc đã bạc trắng rất nhiều. Có lẽ khi còn trẻ cũng khá anh tuấn, nhưng bây giờ hắn ta giống như mái tóc trắng của mình vậy, đã hoàn toàn khô héo.
Phía sau hắn ta là từng hàng từng hàng rau xanh tươi tốt đủ loại.
Khoảng sân vắng vẻ này đã được hắn ta biến thành một vườn rau.
Trên các bờ ruộng thẳng tắp, có đàn gà đang đi kiếm ăn, đi qua đi lại.
Một con chó nằm dưới mái hiên đằng kia, thấy người lạ đến, nó đứng dậy vểnh đuôi lên.
Ánh nắng chiều ấm áp, chiếu sáng một tiểu viện như một nhà nông tầm thường.
Sống biệt lập hàng chục năm.
Nhưng tựa như cũng không cô đơn tịch mịch cho lắm.
Du Khuyết chống cán cuốc, đơn độc nhìn sang.
Lâu Quân Lan lễ phép chắp tay: "Hôm nay vãn bối tới bái phỏng quý phủ, nghĩ tới tài hoa của tiền bối, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, cho nên đến nhà... Không biết tiên bối có hoan nghênh?"
Trên mặt Du Khuyết không có biểu cảm gì: "Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lâu Quân Lan cũng không hề biết ngại, quay đầu nói với Du Khâm Duy: "Du lão tiên sinh, không biết có tiện để ta và Du Khuyết tiên bối nói chuyện riêng một lúc?"
Với tính cách của Lâu Quân Lan, tiện hay không tiện thì cũng phải tiện, Du Khâm Duy cũng nhận ra điều này, cho nên bèn phóng khoáng đáp lại: "Lâu cô nương đã mở lời, vậy thì còn có gì mà không tiện?"
Nói xong định lui xuống.
"Ta nói này." Du Khuyết trâm giọng nói: "Không cần hỏi ý kiến của ta sao?"
Du Khâm Duy nhìn y: "Vậy ngươi có bằng lòng nói chuyện riêng với Lâu cô nương không?"
"Ta không bằng lòng." Du Khuyết nói dứt khoát.
"Ồ”" Du Khâm Duy xoay người rời đi.
Du Khuyết vươn tay, như muốn gọi người lại, cuối cùng lại đứng đờ ra đó, nhìn Lâu Quân Lan với vẻ tiếc nuối: "Đúng là người đi trà lạnh, ngày xưa ông cụ này đối xử với ta cực kỳ tốt, nâng niu chiều chuộng ta y như cháu trai ruột, bây giờ đến cả sống chết của ta cũng không thèm để ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad