Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2167: Môn Đồ Danh Gia (2)

Chương 2167: Môn Đồ Danh Gia (2)
Tề quốc nhanh chóng khuếch trương lãnh thổ, đạt được vị trí bá chủ của Đông vực, bên trong đó không biết đã thôn tính bao nhiêu quốc gia lớn nhỏ, nên phong tục trong nội bộ người dân cũng vô cùng khác nhau, nhiều phong tục còn không rõ nguồn gốc cùng thời gian xuất hiện.
Cái thạch tháp này quả thật rất lớn, thân nó lớn đến nỗi có thể chia thành hai nửa.
Công Tôn Ngu ngồi ở phía chăn gối đã được gấp gọn, trước mặt hắn ta bày ra một cái bàn thấp, phái trên bàn thấp có một chồng sách, tất cả đều rát cũ kỹ, hiển nhiên hắn ta có thói quen đốt đèn đọc sách đêm khuya, không phải là mới một đêm nay mới làm vậy.
Bên góc bên trái của cái bàn thấp có bày một cây nến có hình dáng cây tùng nhỏ, phẩm chất bất phàm. Ánh nến tĩnh tại, mang lại một cảm giác ấm áp mà lại bình tĩnh..
Lúc Khương Vọng tiến vào, căn bản không hề làm gì che giấu, cho nên hắn ta rất nhanh dã phát hiện ra có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên
Trên tay của hắn ta còn cầm một cuốn sách, trang sách đang mở ra, mơ hồ hiện lên chút ố vàng.
Hắn ta nhận ra Khương Vọng.
Trên núi Vân Vụ, Khương Vọng sử dụng một chiêu Bát Âm Diễm Tước làm nổ tung vân hải, tươi đẹp mà lại thoát tục khiến hắn ta không thể nào quên.
Nhưng hắn ta thật giống như cũng không quá kinh ngạc, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Khương Vọng, trong đôi mắt tràn đầy sự nghi vấn.
Dưới sự khống chế của Thanh Vân Tiên Thái, toàn bộ thanh am trong căn phòng này đều sẽ không lộ ra bên ngoài nửa phần.
“Ngươi tới đây bao lâu rồi?” Khương Vọng hỏi.
Công Tôn Ngu chẳng qua là nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Khương Vọng ý thức được mình đang hỏi một câu hỏi nhảm nhí, nếu đã có thể tra được Công Tôn Ngu bây giờ ở nơi nào, làm sao mà không tra ra được hắn ta bắt đầu ở đây từ lúc nào cơ chứ?
“Ta đến tìm ngươi, là có chút vấn đề muốn hỏi ngươi. Hy vọng ngươi có thể giúp ta giải thích nghi hoặc.” Khương Vọng trực tiếp nói.
Công Tôn Ngu chẳng qua vẫn là nhìn hắn.
Thậm chí sách cuốn sách trong tay cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút, yên lặng giống như như pho tượng.
Hắn ta nhưng là môn đồ danh gia.
Bên trong toàn bộ bách gia, giỏi nhất là dùng biện để xưng hùng, được gọi là “thần sang thiệt kiếm”*
*miệng lưỡi sắc bén
Một người môn đồ danh gia mà lại trầm mặc ít nói, quả thực không thể nói không phải là một loại châm chọc.
Còn nhớ lúc ở trên núi Vân Vu, người này còn không hề ngại ngùng hùng biện, miệng lưỡi vô cùng lưu loát. Lúc này mới qua bao lâu, thì đã trầm mặc như vậy sao?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Khương Vọng mơ hồ cảm thấy, câu trả lời mà hắn muốn tìm, có lẽ sẽ ở trong đó. Chẳng lẽ những bí mật mà Phùng Cố biết, Công Tôn Ngu sẽ toàn không biết chuyện gì sao?
“Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại rời khỏi Trường Sinh sao?” Khương Vọng hỏi.
Công Tôn Ngu mí mắt hơi rũ, nhưng vẫn không hề trả lời.
Khương Vọng không nghĩ mang đến cho ắn ta bất kỳ cảm giác áp bách nào cả, nên hắn tự nhiên ngồi trước bàn trà nhỏ, đổ sạch một ly trà. Tự mình rót cho mình một ly trà lạnh, từ từ nói: “Lúc ta ở tang lễ của thấp nhất điện hạ không nhìn thấy ngươi.”
Công Tôn Ngu mặt không cảm giác.
Khương Vọng hớp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ngươi là tâm phúc của Thập Nhất điện hạ, là người mà hắn tín nhiệm nhất...”
Hắn đặt ly trà xuống, nhìn chăm chú Công Tôn Ngu: “Ngươi cảm thấy, lúc điện hạ rời đi, có tiếc nuối hay không? Ngươi có muốn thay hắn đền bù sự tiếc nuối đó không?”
Công Tôn Ngu bỗng nhiên cười, đó là một nụ cười mang theo sự khổ sở, lắc lắc đầu.
Khương Vọng nhất thời không hiểu, hắn ta là vì vấn đề trước mà lắc đầu, hay lắc đầu do vấn đề sau.
“Thập Nhất điện hạ mặc dù đã ra đi, nhưng ta cảm thấy, có lẽ chúng ta có thể làm chút gì đó...” Khương Vọng nói: “Ngươi nguyện ý chia sẻ với ta những điều mà ngươi biết sao?”
Công Tôn Ngu lẳng lặng nhìn Khương Vọng, bỗng nhiên há miệng ra. Miệng cảu hắn ta mở ra cực kỳ lớn, mở lớn đến nỗi dường như không cần thể diện, để cho người đối diện có thể nhìn thấy bên trong miệng của hắn ta… Chỉ có nửa đoạn đoạn lưỡi!
Đầu lưỡi của hắn ta đứt rồi!
Một vị môn đồ danh gia lại làm mất đi đầu lưỡi của chính mình, thì không khác gì kiếm khách mà mất đi thanh kiếm của hắn ta vậy.
Đây là thứ được coi là niềm kieu ngạo của môn đồ danh gia, cũng là thứ duy nhất có thể trông cậy vào.
Ai đã cắt lưỡi của hắn ta chứ?
“Ai làm?” Khương Vọng nghe được thanh âm của mình có chút khô khốc.
Nhưng Công Tôn Ngu chẳng qua là nhìn hắn.
Miệng đã ngậm lại.
Ngọn nến phía sau vị môn đồ có học thức cao quan bác đới, thật giống như đầu lưỡi bị cắt kia đã mang theo toàn bộ ý muốn giao lưu với thế giưới bên ngoài của hắn ta cắm nến sau vị này cao quan bác mang người có học, thật giống như bị kia cắt đứt lưỡi mang đi tất cả trao đổi dục vọng.
Khương Vọng hỏi: “Chúng ta có thể viết chữ câu thông không?”
Công Tôn Ngu lắc đầu.
“Hoặc là ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi liền gật đầu hoặc lắc đầu.”
Công Tôn Ngu đầu cũng không thèm động, chỉ thấy Khương Vọng.
Bên trong đôi mắt của hắn ta chỉ dùng sự yên lặng đến tột cùng mà cự tuyệt người khác.
Hắn ta cái gì cũng không muốn nói, hắn ta cái gì cũng không biết nói.
Khương Vọng thở dài một cái, nói: “Ngươi có biết Phùng Cố chết rồi hay khong? Hắn ta dùng ba thước lụa trắng, tự treo cổ ở linh đường của Thập Nhất điện hạ.”
Những lời này thật giống như rốt cuộc cũng làm cho Công Tôn Ngu xúc động, hắn ta đưa tay dò vào trong tay áo...
Lấy ra một cây chủy thủ, nhẹ nhàng ném một cái, vứt xuống dưới chân của Khương Vọng.
Tay trái của hắn ta nhấc nhẹ tay áo bên phải, đưa tay ra dấu mời.
Đây là biểu đạt cuối cùng của hắn ta tối nay.
Ý tứ của hắn ta rất rõ ràng.
Hắn ta sẽ không nói bất cứ điều gì.
Hoặc là rời đi, hoặc là giết hắn ta.
Khương Vọng trầm mặc một hồi, nhặt lên cây chủy thủ trên đất, đứng dậy đi về phía trước.
Căn phòng ngủ này dù sao cũng chỉ rộng không quá mười hai bước chân.
Khoảng cách giữa hắn và Công Tôn Ngu, không vượt qua sáu bước.
Hắn muốn giết chết Công Tôn Ngu, thời gian sử dụng sẽ không vượt qua một hơi thở. Cho dù Công Tôn Ngu có phản kháng hay không, cũng không ảnh hưởng tới thời gian này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad