Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1492: Mười năm giấu đao, mưu cầu giết trong một đao (1)

Chương 1492: Mười năm giấu đao, mưu cầu giết trong một đao (1)
Hiệu quả của thần thông Vô Quang tan đi.
Nơi quảng trường trước Thái miếu lại được tắm rửa dưới ánh mặt trời lần nữa.
Tất cả mọi người lại nhìn thấy hai vầng mặt trời đồng thời lần nữa.
Một vầng treo trên bầu trời xa xôi, toả ra ánh sáng và ấm áp vô tận.
Một vâng khác, treo trước mặt Bảo Bá Chiêu đang nằm ngã ngửa ra đất.
Mà nơi xa, chính tướng quân Đông Tịch, Triều Vũ, đang dùng hai tay chống đất, cố gắng thử đứng lên.
Ố nơi càng xa hơn, Tạ Bảo Thụ đã từng tinh thần phấn chấn, còn đang nằm rạp trên mặt đất, không rõ sống hay chết.
Nhã tước im ắng.
Cho dù trước khi thần thông Vô Quang của Bảo Bá Chiêu tan đi, rất nhiều người đã có tâm lý dự tính Trọng Huyền Tuân sẽ giành được thắng lợi sau cùng. Dù sao trong cuộc giao đấu lúc trước, Tạ Bảo Thụ bị bại dễ dàng như vậy, Tướng Quỷ mạnh mẽ vô song trực tiếp bị nện sập... Từ đầu đến cuối, Trọng Huyền Tuân luôn chiếm ưu thế.
Nhưng khi giờ khắc này chân chính tiến đến...
Ngoài rung động, vẫn là rung động!
Ba vị cường giả Ngoại Lâu bị đánh cho ngã trái ngã phải trên sân này, không phải là tu sĩ Ngoại Lâu góp cho đủ số gì, mà là thiên kiêu Ngoại Lâu được Chính Sự Đường Đại Tề tuyển ra, chuẩn bị phái đi Hoàng Hà Hội, tranh chấp cùng thiên kiêu nước khác!
Đương nhiên, bọn họ đều còn rất trẻ, còn xa mới trưởng thành đến trạng thái đỉnh cao ở cảnh giới Ngoại Lâu này, chưa hẳn đã hơn được một vài tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh lớn tuổi.
Tề Quốc làm cường quốc trong thiên hạ, cũng không tiện mang tu sĩ Ngoại Lâu lớn tuổi đến hội họp thiên kiêu tụ tập. Loại tu sĩ Ngoại Lâu giống như Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế, lúc nào cũng có thể Thần Lâm nhưng cố gắng áp chế cảnh giới, làm sao có thể không mạnh ở cảnh giới Ngoại Lâu, nhưng Ngoại Lâu ở tuổi này...
sao có thể được xưng là thiên kiêu?
Tề Quốc đương nhiên có phong phạm của quốc gia lớn.
Nhưng ba người Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triều Vũ, ai có thể nói bọn họ không mạnh?
Bảo Bá Chiêu bày ra ít nhất ba môn thần thông, chiến lực mạnh mẽ. Tạ Bảo Thụ lấy thần thông Minh Kính phối hợp với Cuồng Ca, kiêm thêm bí thuật nho gia, chiến lực cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Mà "Mười năm giấu đao, mưu cầu giết trong một đao" của Triều Vũ, lại có mấy ai dám nói mình chống đỡ được?
Nhưng bọn họ đều thua.
Bọn họ liên thủ vây công đối thủ, nhưng vẫn thất bại.
Đặc biệt là Trọng Huyền Tuân, khó khăn lắm mới bước vào cảnh giới Ngoại Lâu trong hôm nay!
Một trận chiến này đủ để truyền khắp thiên hạ!
Ánh mắt mọi người, hoặc nóng bỏng hoặc chờ mong hoặc cảnh giác, gần như đều rơi trên người nam nhân áo trắng tung bay kia.
Mà Khương Vọng tận mắt thấy tất cả chi tiết của toàn bộ hành trình này thông qua Hồng Trang Kính, ánh mắt hắn không nhịn được mà rơi vào Nhật Luân chói mắt kia, không biết vì sao mà trán lại hơi nhức nhối...
Trọng Huyền Tuân này, rất thích dùng Nhật Luân đập lên trán người ta!
Nhưng một trận chiến này thật sự quá đặc sắc. Mỗi một lựa chọn trong khi chiến đấu đều biết tròn biết méo, đặc biệt là "Mười năm giấu đao, mưu cầu giết trong một đao" của Triều Vũ quân Đông Tịch kia, có vài phần giống chiêu kiếm Danh Sĩ Thất Vọng của mình...
Quốc tướng Đại Tề không nói gì thêm, người xem gần như còn đắm chìm trong cơn chấn động.
Cho nên quảng trường rất yên tĩnh.
Sự yên tĩnh tiếp tục một khoảng thời gian.
"Ngươi thắng"
Trước Nhật Luân lơ lửng, lửa đốt hừng hực, Bảo Bá Chiêu không kiểm được mà mở miệng nói ra.
Trọng Huyền Tuân cúi thấp ánh mắt, nhìn y.
"Ta thừa nhận, ngươi có tư cách thay mặt Tề Quốc xuất chiến Hoàng Hà Hội hơn. Cho dù là ta, cũng không phải là đối thủ của ngươi" Mặc dù Bảo Bá Chiêu ở trong trạng thái nằm, nhưng y vẫn nói rất có phong độ: "Trong Ngoại Lâu thế hệ trẻ tuổi, từ đây ta không dám xưng là thứ nhất"
Trọng Huyền Tuân lẵng lặng nhìn y một lát, khép lại năm ngón tay, thu hồi Nhật Luân.
Đồng thời, y chuyển chân khỏi người Bảo Bá Chiêu, im lặng đi hai bước hướng về vị trí trung ương của quảng trường.
Bảo Bá Chiêu bò lên, cuối cùng vẫn không cam lòng, nhìn bóng lưng của y mà nói: "Hôm nay ngươi thắng, nhưng người nằm trên mặt đất sẽ không vĩnh viễn là ta. Con đường còn dài, ngày sau chúng ta còn có một trận chiến"
Trọng Huyền Tuân không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Ta nghĩ ngươi có thể hiểu lầm điều gì đó. Ta giữ ngươi đến cuối cùng, không phải bởi vì ngươi mạnh đến mức nào. Mà ta nghĩ, có lẽ gia gia của ta sẽ thích nhìn thấy dáng vẻ ta giẫm ngươi nhiều thêm một lát"
Y không có vẻ mặt và giọng điệu kích động gì, cho nên rất giống như đang nói thật: "Ngươi không có tư cách tranh với ta."
Máu tươi mà Bảo Bá Chiêu nén thật lâu phun ra một hơi.
Nhưng không có quá nhiều người để ý đến.
Duy chỉ có thịt mỡ trên mặt Trọng Huyền Thắng run lên. Hắn ta thấy, bản thân câu nói này của Trọng Huyền Tuân còn có lực sát thương lớn hơn một trận chiến vừa rồi.
Hôm nay Trọng Huyền lão gia tử vẫn chưa đến xem lễ. Ông ta đã rất ít có mặt ở loại trường hợp này. Nhưng một cảnh hôm nay, câu nói này của Trọng Huyền Tuân, tất nhiên sẽ truyền đến tai lão gia tử.
Mà lão gia tử... tất nhiên sẽ rất vui vẻ.
Trên đài cao, người họ Trọng Huyền chỉ có hai.
Cho dù Trọng Huyền Thắng đã sớm có dự tính, tâm tình cũng khó có thể mà tốt được. Mà người làm cha như Trọng Huyền Minh Quang thì tỉnh thần phấn chấn, quét trái nhìn phải, vênh mặt. Cuối cùng, ông ta nhìn chăm chú lên trên quảng trường, khẽ nâng cằm lên, hơi hé môi, ra vẻ thận trọng, tự tin: "Rất có phong phạm của phụ thân!"
Trọng Huyền Thắng lặng lẽ trợn mắt —— thật hi vọng lời bá phụ đại nhân nói mới là sự thật!
Mấy tên tiểu thái giám khom người chạy vào quảng trường, khiêng người bị thương ra bên ngoài sân.
Cho dù là người trong quân hay người của Bảo gia, Tạ gia, không có ai đến trên quảng trường xem thương tích của kẻ bại.
Người bị thương trên Lễ Đại Sư, ngự y sẽ tự giải quyết thỏa đáng.
Quy định của Lễ Đại Sư giới hạn... người nhà, bạn bè của người bị thương chỉ có thể đi quan sát sau khi lễ này kết thúc.
Tạ Bảo Thụ không rõ sống hay chết bị nâng đi.
Triều Vũ lại dựng thẳng bàn tay, ngăn cản tiểu thái giám muốn qua đỡ mình. Hai tay nàng ta chống đầu gối, nghỉ một lát, mới đứng thẳng người.
Vết máu trên đầu, trên mặt nàng ta vẫn còn, nhưng ánh mắt rất bình thản, chưa từng không kêu đau một tiếng.
Nàng ta kiên trì tự đi ra ngoài quảng trường, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía... thiếu niên thanh tú cầm kiếm đứng thẳng dọc theo quảng trường kia.
Lúc đó Khương Vọng đang cảm nhận hai đao kia của Triều Vũ nhiều lần trong đầu. Hồng Trang Kính khiến hắn thấy rất rõ ràng chi tiết bên trong trận chiến này. Mà chiêu mang đến xúc động lớn nhất cho hắn chính là hai đao này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad