Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1120: Cầu xin

Chương 1120: Cầu xin
Bạch Vân đồng tử từ đầu đến cuối ngây thơ, không cảm nhận được hơi thở của tòa nhà bị mất.
Khương Vọng khẳng định mình đã lục tung mọi ngóc ngách, thậm chí còn tìm được một gian phòng tối. Công pháp, pháp khí đều cất giữ trong Tông Chủ Lâu, đúng là đáng giá cho sự canh phòng nghiêm ngặt, cố thủ thường ngày.
Nhưng tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung vẫn không có tung tích.
Có lẽ nào tòa nhà bị mất cùng tên với Thanh Vân Đình này đã biến mất trong lịch sử sao?
Khương Vọng cũng không để cho bản thân hoang mang ảo não mà lập tức dứt khoát rời khỏi Tông Chủ Lâu, lên đường đến vị trí tiếp theo trong kế hoạch.
Hắn chắc chắn Thanh Vân Đình vẫn chưa biến mất, Vân Đỉnh tiên cung đã từng lừng lẫy một thời nhất định sẽ có cách nào đó để bảo vệ khả năng hồi phục của tiên cung.
Linh Không Điện đã được di dời nhiều lần, nhưng cũng không mất tòa nhà nào. Đáng ra Thanh Vân Đình lại càng không nên mới đúng.
Nếu không phải ở đây, vậy thì sẽ ở nơi nào.
Mà nếu một tòa nhà bị mất này ở trong Thanh Vân Đình, vậy thì chắc chắn nó sẽ không thoát khỏi cảm nhận của Bạch Vân đồng tử, lại càng không thể cưỡng lại sức hút của Vân Đỉnh tiên cung.
Như vậy thì chỉ còn lại gia viện trung tâm của hai chi Phong Trì.
Khương Vọng cảm nhận trận chiến ở phía trước núi từ xa, tính toán xem mình còn lại bao nhiêu thời gian trong khi đang bay nhanh trên không.
Hai chi Phong Trì đều có một gia viện trung tâm ở sơn môn Thanh Vân Đình, đại diện cho lịch sử huy hoàng của hai dòng họ.
Nhưng chỉ sau khi trở thành Tông chủ, mới có thể sống trong gia viện.
Do đó, một trong hai gia viện sẽ luôn có một tòa bị bỏ trống.
Sinh sống ở Thanh Vân Đình hơn nửa tháng, Khương Vọng vốn đã thông thuộc địa hình, một đường tiến quân thần tốc, xông vào gia viện trống với tốc độ nhanh nhất.
Đây là gia viện trung tâm của họ Phong.
Nó chiếm một diện tích lớn và có cách bài trí đơn giản.
Nhưng khi mới đẩy cửa lớn ra liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đang hốt hoảng quay đầu lại — Phong Minh!
Xem bộ dáng hình như là vừa trốn vào đây, vẻ mặt hoảng sợ và hơi thở hỗn loạn.
"Tùng Hải!" Sau khi thấy rõ là Khương Vọng, hắn thổ phào nhẹ nhõm: "Ngươi cũng chạy trốn sao?"
Lập tức lại hoảng sợ: "Làm sao bây giờ? Bên ngoài có đại trận, chúng ta hình như trốn không thoát đâu, lần này có lẽ sẽ chết đó"
"Không phải ngươi đi ra tiền tuyến rồi sao?" Khương Vọng nhíu mày.
"Ta vừa mới thảo luận xong với cha, còn cần thời gian để giải quyết rõ ràng mối quan hệ... Đừng nói chuyện này nữa." Phong Minh thở hổn hển: "Tùng Hải, ngươi có biện pháp nào không, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nếu hắn ta và Phong Việt rời đi trước đó, họ có thể đã bị chặn giết trên đường, giống như Trì Lục vậy.
Vừa nghĩ như thế, ngược lại lại không biết việc chưa rời đi là phúc hay họa nữa.
"Trong tình huống này, chúng ta chỉ có thể dốc hết sức rồi nghe số trời thôi" Khương Vọng lắc đầu: "Ta có thể có cách gì chứ?"
"Không, không, không" Phong Minh như bắt được cọng cỏ cứu mạng, trở nên kích động vô cùng: "Ngươi không đơn giản! Ta biết ngươi không đơn giản mà!"
Hắn ta tiến về phía Khương Vọng vài bước, giọng nói còn mang theo chút cầu xin: "Nhìn vào việc ta đối với ngươi coi như không tệ, người đừng có chạy trốn một mình mà. Tùng Hải, giúp ta, hãy giúp ta! Mang ta đi cùng đi!"
Trên đời này, làm gì có kẻ ngốc chứ?
Cho dù đó là Phong Minh, người trải qua ít thăng trầm của cuộc sống và luôn tự khoe khoang vẻ công tử của mình, nhưng hắn cũng không bốc đồng và ngây thơ như hắn hay biểu hiện ra ngoài.
"Vu Tùng Hải" đang lợi dụng hắn ta, tại sao lại không phải là hắn ta đang lợi dụng Vu Tùng Hải chứ?
Từ khi quen biết Khương Vọng cho đến bây giờ, những gì hắn bỏ ra chỉ là giới thiệu Khương Vọng vào Thanh Vân Đình, nhưng với sự giúp đố của Khương Vọng, tầm ảnh hưởng của hắn ta tăng lên từng ngày, càng ngày càng được Phong Việt và những trưởng bối khác coi trọng. Cùng coi như... không phải vụ mua bán lỗ vốn.
Khương Vọng không nói lời nào, trực tiếp đi vòng qua hắn, thời gian eo hẹp, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Thanh Vân Đình, sau đó tìm cơ hội chạy trốn, không có thời gian để tiếp tục nói chuyện cho có lệ với Phong Minh ở đây.
"Ngươi đến Thanh Vân Đình là có mục đích, đúng không?"
Phong Minh ở đằng sau đột nhiên hét lên một tiếng: "Ngươi đang đang lén tìm cái gì đó đúng không? Ngươi muốn cái gì? Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi có thể cứu ta!"
Thực sự đã đánh giá thấp hắn ta mà...
Khương Vọng đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi sẽ giúp ta như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad