Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3170 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (4)



Chương 3170 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (4)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bầu trời vẫn mang theo màu trắng ảm đạm, dưới chân là tầng mây không biết đã ngưng tụ từ lúc nào, cách đó không xa là Vương Trường Cát đang cầm cần câu trong tay.
“Rất tốt, không uổng công chúng ta đồng hành một lần.” Trương Lâm Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, khen ngợi không dứt: “Biểu hiện lực lượng quả thật không tồi, đã mở rộng hiểu biết của ta về thế giới này rồi.”
Sau đó hắn ta thấy Vương Trường Cát nhẹ nhàng nhấc cần câu lên——
Lúc này hắn ta mới phát hiện, trước người Vương Trường Cát không chỉ có một bộ cần câu.
Một bộ là câu lấy bản thân hắn ta, còn một bộ khác thì sao?
Hắn ta cảm nhận được Khương Vọng đã xuất hiện phía sau lưng mình.
Trên bộ thanh y vấy đầy vết máu loang lổ, cánh tay phải vô lực rũ xuống bên người, tay trái cầm chặt bội kiếm Trường Tương Tư.
Khí lực cả người đã kém xa so với sự hiển hách của lúc ban đầu, nhưng lại có vẻ sắc bén và nguy hiểm hơn.
Trương Lâm Xuyên hơi nghiêng người, dưới sự ảnh hưởng của Vô Căn Thần Thông, cả người hắn ta ở giữa sự tồn tại và không tồn tại ... Hắn ta không thể quay lưng lại với Vương Trường Cát, cũng không dám quay lưng lại với Khương Vọng.
“Ngươi tới khi nào thế?” Khương Vọng cách Trương Lâm Xuyên hỏi Vương Trường Cát.
“Đến đã được một lúc lâu rồi.” Vương Trường Cát cách Trương Lâm Xuyên trả lời, phóng tầm mắt ra xa nhìn chung quanh: “Vẫn luôn nghiên cứu nơi này.”
Giữa bọn họ tựa hồ có một loại ăn ý không để người khác biết, trước giờ không cần trao đổi những thứ khác.
“Nghiên cứu xong có phát hiện được gì không?” Trương Lâm Xuyên mỉm cười xen vào.
Lúc này hắn ta đứng ở giữa, bên trái là Khương Vọng, bên phải là Vương Trường Cát.
Nghe được câu hỏi của hắn ta, Vương Trường Cát bình tĩnh chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía hắn ta.
Trương Lâm Xuyên phát hiện mục quang của bản thân đã bị định trụ!
Lúc này, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy Vương Trường Cát, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mà hắn ta vô cùng quen thuộc kia.
Mà ở phía bên trái, một sát khí cực kỳ sắc bén và cũng cực kỳ thuần khiết bùng phát.
Trên bầu trời trắng ảm đạm của thế giới Vô Sinh, ánh chiếu lên bốn tòa tinh lâu sáng chói có hình dạng khác nhau, đây chính là hình ảnh phản chiếu đạo đồ của Khương Vọng trong thế giới này!
Và giữa các tinh lâu, tinh lộ gấp khúc nối liền với nhau, tạo thành thất tinh chi lộ. Bắc Đẩu vì thế chuyển hướng, cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ về phía bắc!
Trải qua nhiều lần chiến đấu sinh tử, sau khi Tam Muội Chân Hỏa liên tục bị đốt cháy, lực lượng đạo đồ cường đại của Khương Vọng bắt đầu xâm nhập vào thế giới Vô Sinh!
Trương Lâm Xuyên lúc này căn bản không có cách nào chuyển dịch ánh mắt, cũng căn bản không thấy được thất tinh phản ánh thế giới. Nhưng hắn ta có thể cảm nhận được tinh quang lưu chiếu, cảm nhận được sự băng giá trong thiên địa tựa như bắt đầu vào đông.
Lần đầu tiên hắn ta thật sự cảm nhận được cảm giác nguy cơ “cái chết sắp đến gần”.
Xèo xèo xèo, xèo xèo xèo.
Khí trắng tỏa ra từ xung quanh người hắn ta, sôi sục như hơi nước. Nhưng không hề nóng bỏng, ngược lại lại là hàn lạnh.
Đây là Vô Sinh khí, là hắn ta sử dụng dị hóa sức mạnh tín ngưỡng của Vô Sinh giáo, tiếp xúc giết chết linh hồn, người tín ngưỡng sẽ không có sự sống, những người không tín ngưỡng sẽ không có sự sống và đau khổ vĩnh viễn!
Bởi vì hắn ta đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn cắt đứt tín đồ, cho nên sau khi Vô Sinh giáo sụp đổ, lực lượng tín ngưỡng tích lũy trước kia cũng không có hao hụt bao nhiêu, lúc này được hắn ta phòng thích ra không chút keo kiệt, giằng co với ánh mắt của Vương Trường Cát, với dây câu tư sát không thể nhìn thấy của y!
Tay phải của hắn ta quặt ra sau rút xương sườn như một con đao, đầu và cổ không cử động nhưng cơ thể hắn ta lại tự xoay.
Dùng đao nghênh kiếm.
Dùng bạch cốt đao phong hẹp dài đụng trực tiếp với thanh phong trường kiếm sáng như tuyết, phát ra một tiếng vang chói tai kích tới cả thần hồn.
Đao khí cùng kiếm khí điên cuồng va chạm, thần niệm cùng thần niệm tranh đoạt sinh tử.
Đạo đồ của bọn họ cũng va chạm ở tầng diện căn bản của thế giới Vô Sinh!
Phốc!
Mà hắn ta lại nghe thấy âm thanh đâm vào trong da thịt, nó vang lên đột ngột trong tai hắn ta. Quá hoang đường, quá không thể tin được. Một thanh kiếm điên cuồng, tàn bạo, mang theo sát khí lạnh thấu xương, đâm vào sau lưng hắn ta!
“A!”
Lúc này hắn ta phát ra một tiếng gầm nhẹ đau đớn.
Vô Sinh chi khí bao quanh hắn ta như một con bạch long, hắn ta lập tức chém lui Khương Vọng, thoát khỏi ánh mắt của Vương Trường Cát, phát hiện người đằng sau hắn ta——
Một thanh niên với đôi mắt đỏ hồng như máu, bộ dáng cực kỳ điên cuồng, bởi vì dùng quá nhiều lực lượng, toàn bộ thân thể đều trở nên căng chặt, từng thớ thịt căng cứng, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo thành một đoàn, nổi đầy gân xanh như những con giun xấu xí. Tay cầm Tàn Kiếm, liều mạng đâm về phía trước!
Người này không nói một lời, bởi vì ngay cả khí lực nói chuyện cũng phải được sử dụng trong một kiếm này. Thậm chí người này đến một ánh mắt cũng không chớp lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Như thể cả cuộc đời người này chỉ có cơ hội xuất kiếm một lần, hận không thể đem cả linh hồn và thân thể, tất cả mọi thứ dồn vào trong một kiếm này.
Cần câu mà Vương Trường Cát nhắc tới trước đó, nhấc người này tiến vào thế giới Vô Sinh!
Lúc trước hắn ta hỏi Vương Trường Cát đã nghiên cứu ra cái gì?
Thanh kiếm bất ngờ xuyên qua sau lưng này chính là câu trả lời!
Mà Trương Lâm Xuyên sẽ không bao giờ chấp nhận câu trả lời này!
Tứ phương tám hướng vang lên những tiếng tụng kinh tà dị——
“Ta đến từ biển khổ, dùng xác thịt chìm nổi. Phàm là người lục bại thất mệnh, giai hữu dạng chúng sinh. Tam thảm bát khổ giả, là vô tội thế nhân. Chúng sinh thương xót ta, ta thương xót chúng sinh...”
Một tiếng, hai tiếng, trăm tiếng, ngàn tiếng... Trăm ngàn tiếng tụng niệm, trăm ngàn lời cầu nguyện!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad