Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3673 - Ngày mai rồi lại ngày mai



Chương 3673 - Ngày mai rồi lại ngày mai




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng dùng một chưởng dừng thần thông của Trần Trị Đào, để Đại sư huynh Điếu Hải Lâu gần như đã trở thành cây đèn cạn dầu này dừng lại tĩnh dưỡng.
Hắn vô cùng thanh tỉnh, cũng biết rõ, giờ không phải là lúc buông lỏng. Bại quân chuyến này như bọn họ còn lâu mới có thể nói đến hai chữ an toàn.
Hơn một trăm tên chiến sĩ Hải tộc đột nhiên được tự do kia, vừa lúc ngăn ở một bên Giới Hà, khiến cho bọn họ không cách nào qua sông, chỉ có thể chuyển qua phía cánh trái, chạy dọc theo Giới Hà xem xem có cơ hội qua sông hay không.
Nhưng thực sự không có.
Đầu Giới Hà này không hề dài, chỉ có vài dặm, chỉ chớp mắt đã qua.
Ngao Hoàng Chung dẫn theo Phạt Thế quân theo sát phía sau, vốn không cho hắn cơ hội qua sông.
Mà Kỳ Hiếu Khiêm cùng quân đội của hắn ta cũng không còn ở trong tầm mắt, hiển nhiên là đã đi đường vòng đến phía trước chặn đường.
Hai tên danh tướng tài năng thống ngự đại quân Hải tộc này, chia binh hai đường, một truy một lấp, dù là bị kẻ nào quấn lấy thì Khương Vọng cũng đều không nắm chắc có thể thoát thân.
Chẳng biết lúc nào, Phương Nguyên Du máu me đầy mặt bỗng dưng đi đến mũi tàu, giơ cao nắm đấm: "Võ An thân vệ tập kết!"
Một trăm tám mươi ba tên thân vệ Hầu phủ còn sót lại, không chút do dự, gần như ngay lập tức tụ tập bên cạnh hắn ta, kết thành sát trận cỡ nhỏ bình thường vẫn hay diễn tập.
Phương Nguyên Du không nói hai lời, thả người nhảy xuống dưới thuyền: "Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời! Vinh dưỡng chúng ta chính là để chúng ta đoạn hậu cho Hầu gia vào giờ khắc này!"
Bành!
Hắn ta trực tiếp bị Khương Vọng túm kéo xuống từ trên không trung, quăng lên boong tàu.
"Bản hầu lĩnh quân, không cho phép ngươi tự chủ trương." Khương Vọng nghiêm nghị quát lớn: "Chịu chết vô ích, có ích gì cho ta?"
Phương Nguyên Du xoay người đứng lên, quỳ gối trước người Khương Vọng, trên gương mặt đẫm máu đầy nước mắt: "Hầu gia, chúng ta làm sao bây giờ?"
Hắn ta không sợ chết, chỉ sợ có lỗi với chức vụ Thống lĩnh thân vệ Võ An Hầu này! Hầu gia chính là hùng tài thiên hạ, tân quý Lâm Truy, trong vạn quân đã lựa chọn đề bạt hắn ta theo dưới trướng, hắn ta sao có thể không cống hiến chút gì được? Nhưng tại trong thế cục trước mắt này, phía sau có truy binh, trước có chắn đường, lại bị vây hãm trong đại bản doanh Sa Bà Long Vực của Hải tộc, thực sự khiến người ta tuyệt vọng!
"Chuyển hướng!" Khương Vọng lạnh lùng nhìn truy binh ở phía xa, dùng thân phận lãnh tụ tam quân, quả quyết đưa ra mệnh lệnh.
Dù là đúng hay sai, hắn nhất định phải tin tưởng mình là đúng, nhất định phải đưa ra quyết định. Bởi vì mang binh chính là cần dũng khí!
"Đi theo hướng đến Phù Đồ Tịnh Thổ, đi đến chiến trường của Chân Nhân, Chân Vương, đánh Man Vương từ phía sau!"
Lấy tàn quân bại tướng đối đầu trực diện Chân Vương trấn thủ Sa Bà Long Vực!
Đây hiển nhiên là con đường nguy hiểm nhất.
Nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, đây quả thực là đường sống duy nhất.
Ngao Hoàng Chung và Kỳ Hiếu Khiêm, chưa chắc đã ngờ được một đội quân bại trận của Khương Vọng lại dám tiến đến bên cạnh Man Vương. Đây sẽ là cơ hội để có thêm nhiều thời gian chạy trốn.
Mà trận chiến giữa Quý Khắc Nghi và Man Vương suốt nhiều năm qua vẫn chưa phân thắng bại, lại còn đang đánh đến độ kịch liệt. Bọn họ chọn thời điểm này mà tấn công, không chừng thật sự có thể thu hoạch được hiệu quả bất ngờ.
Chẳng phải Khương Vọng cũng đã phá vỡ cục diện bế tắc trong trận chiến của Tần Trinh và Huyết Vương sao?
Còn có thế lực Nhân tộc bên Phù Đồ Tịnh Thổ trợ giúp, còn hơn cứ quanh quẩn trong Sa Bà Long Vực, bốn phía thọ địch, hao tổn sinh cơ một cách vô ích!
Lâu thuyền Phi Vân tăng tốc tối đa, thấm nhuần ý chí của Khương Vọng, xuyên thẳng qua bầu trời bao la trên biển.
Chướng khí màu xanh như sương mù bốc lên từ cây Long Tức Hương Đàn chỉ có ở Sa Bà Long Vực bị khí lưu nơi lâu thuyền Phi Vân băng qua khuấy động không ngừng.
Băng qua một giới vực xác định quy tắc khó hơn nhiều so với giới vực quy tắc hỗn loạn. Cho nên Khương Vọng muốn đích thân quan sát hoàn cảnh, quy hoạch lộ tuyến, thỉnh thoảng điều chỉnh phương hướng.
Tướng lĩnh quản kho nhỏ giọng báo cáo, nếu cứ đi với tốc độ hiện tại thì nguyên thạch dự trữ chỉ đủ duy trì ba canh giờ. Đây là kết quả sau khi vơ vét rất nhiều Hải Sào.
Trần Trị Đào khí huyết suy yếu, ngồi xếp bằng trên khoang thuyền, mái tóc rũ xuống vì cúi đầu, giọng khàn khàn: “Hiện tại là chiến tranh toàn giới, không chỉ riêng một vực, không chỉ riêng một quân. Chúng ta chỉ cần chơi đùa trong Sa Bà Long Vực đủ lâu thì tự nhiên sẽ đợi được đến lúc phát sinh biến hóa.”
“Ta tin chắc chi viện của Kỳ Soái nhất định sẽ tới, Ngao Hoàng Chung tự ý dời binh, Giới Hà nơi hắn đóng quân sẽ sinh ra biến số cực lợn…” Khương Vọng nói: “Nhưng so với chờ đợi, ta quen với việc nắm bắt cơ hội trong tay mình hơn.”


“Ngày mai rồi lại ngày mai, sao mà lắm ngày mai!”
Đảo Nguyệt Nha, Thanh Ngao Tiều, quán rượu Thanh Bình Nhạc, bên cửa sổ, một chàng trai tuấn tú đang mặt ủ mày chau.
Một người một bàn một bầu rượu, gió biển thổi vào họng.
Nơi này gọi là phòng riêng, thực chất chỉ là lấy bình phong vây quanh, phòng được người giữ lễ, nhưng không ngăn được kẻ không mời mà tới.
Như bạch ngọc thuần khiết, giữa đôi mày lại ẩn giấu ưu tư, trông mong manh và u sầu, khiến rất nhiều thiếu nữ trong quán cố ý đi ngang qua len lén ngắm nhìn.
Lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên, Dương Liễu – đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu, trên mặt tô son chát phấn, quen đường quen nẻo, giống như ngày thường, bước vào lâu.
Mỗi tay xách một vò rượu, ngồi xuống trước mặt chàng trai đang uống rượu một mình.
Người bạn rượu tên Hạ Dự Bạch này cũng mới tới đảo Nguyệt Nha gần đây.
Bọn họ còn có một đoạn duyên phận không đánh không quen nhau.
Thanh Ngao Tiều này có ai không biết gian phòng quang cảnh đẹp nhất Thanh Bình Nhạc này là chỗ ngồi riêng của Dương Liễu từ lâu? Mặc kệ y có tới hay không, chỗ này cũng phải chừa cho y.
Mà cái tên Hạ Dự Bạch này, vừa đến đã chiếm nơi này, còn chiếm hẳn mấy ngày liền, ngày nào cũng tới đây uống rượu giải sầu.
Y vốn định cho cái tên ngoại lai này một bài học, bèn đặt mông ngồi xuống đối diện, chờ tên này nổi đóa lên, sau đó y sẽ từ từ bộc lộ thân phận, dọa cho tên này sợ nhũn cả chân. Ai ngờ tên này lại không hề để ý tới y, chỉ tập trung uống rượu.
Y cảm thấy bực bội… cũng uống theo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad