Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1041: Đòn ẩn

Chương 1041: Đòn ẩn
Trong ma quật dưới đáy nước, bên cạnh quan tài lưu ly.
Nữ ma tuyệt đẹp lặng im trong quan tài, vẫn không nhúc nhích.
Thiếu niên chấp kiếm chỉ vào mang khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt kiên định.
Cuộc đối thoại trong Thông Thiên Cung vẫn chưa kết thúc.
"Vừa rồi ngươi dùng sức mạnh tướng quốc ấn cách trở Linh Không Điện, càng chứng minh cho phán đoán của ta" Khương Vọng tiếp tục nói.
"Hừm?"
"Thứ Đổng A đeo chính là tướng quốc ấn của Trang Quốc, được giang sơn chiếu cố, xã tắc Trang Quốc chăm nom. Ngươi chặn lại công kích thì thôi, thậm chí phá hư nó cũng không có gì, nhưng ngươi lại có thể im hơi lặng tiếng nạp lấy sức mạnh của nó cho bản thân sử dụng. Ta nghĩ, chỉ thực lực cường đại cũng không đủ giải thích cho chuyện này, ngươi có lý giải càng sâu đối với tướng quốc ấn Trang Quốc, đây mới là nguyên nhân lớn nhất"
"Nói rất đúng, Khương Vọng, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi." Giọng nói của Khương Yểm thật âm u nặng nề.
"Bị ngươi thưởng thức, đại khái cũng không phải chuyện gì may mắn. Ta muốn biết... Vì sao là ta?" Khương Vọng hỏi.
"Đúng vậy, vì sao là ngươi kia chứ?" Khương Yểm cười cười.
Nụ cười này rất không ổn.
Bởi vì theo tiếng cười này, Minh Chúc lại không ngờ bắt đầu tới gần căn nguyên thần hồn của Khương Vọng.
Bàn tay khói nhẹ phía trên Minh Chúc nhẹ nhàng thò tới, mang theo cảm giác áp bách thật lớn.
Hắn lướt qua tuyến cảnh giới!
Khương Vọng không chút do dự, lập tức khống chế thân thể đâm thẳng vào thiên linh của Tống Uyển Khê.
Đây là tuyến sinh tử mà hắn vạch ra, dù là thời điểm nào trong tình huống nào, hắn cũng cần tuân thủ. Như thế thì uy hiếp mới có ý nghĩa tồn tại.
Nhưng mũi kiếm chỉ thoáng run lên thì đã không nhúc nhích, nó ngừng lại ở trước thiên linh của Tống Uyển Khê.
Bàn tay phải cầm kiếm đã mất đi khống chết Sở dĩ Khương Yểm đứng ở đó đối thoại với Khương Vọng, là vì xâm chiếm bàn tay cầm kiếm này, làm uy hiếp của Khương Vọng mất đi hiệu lực từ căn nguyên, tránh được nỗi lo về sau.
Khương Vọng hoàn toàn không biết, dưới tình huống thắng bại chưa định ở Thông Thiên Cung, Khương Yểm làm sao lại tránh được khống chế của hắn để cưỡng ép khống chế bàn tay chấp kiếm. Có thể suy ra loại thủ đoạn này nhất định yêu cầu tiêu hao rất lớn, bằng không Khương Yểm cũng không để lại đến lúc này.
Nhưng hiệu quả cực kỳ tốt, hắn chưa từng nghe đến chuyện này, cũng vì thế mà không thể tránh né nên trúng chiêu.
"Hiện tại, không còn cái gì có thể ngăn cản chúng ta trở thành một thể." Khương Yểm xa xăm mà nói.
Minh Chúc cấp tốc tới gần, bàn tay khói nhẹ huỷ diệt tâm ma hắc y kia mở ra, có một loại đại khí khống chế toàn cục, uy thế kinh người.
Dưới kinh biến như vậy, Khương Vọng lại không lùi mà tiến tới, tung một kiếm quyết liệt tới.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú trở thành một thể với ngươi!"
Nhưng vào lúc này, Triển Tinh Mãng uể oải trên mặt đất kia chợt mở đôi mắt ra, nhảy dựng lên, miệng máu há toạc ra, táp một cái về phía Minh Chúc từ hậu phương!
Màu đen trong mắt nó đã rút đi, hoa văn màu đen trên người đã biến mất, chỉ thấy lấp lánh vô số ánh sao, khiến cho nó càng hùng tráng, càng uy vũ, càng thần thánh!
Lần tập kích này đột ngột như thế, chính là đòn ẩn mà Khương Vọng ấp ủ đã lâu.
Khương Yểm đang cố ý kéo dài thời gian, còn Khương Vọng cũng chỉ vì nguyên nhân tương tự thôi.
Khương Yểm âm thầm xâm chiếm bàn tay cầm kiếm trong lúc đối thoại, Khương Vọng thì lợi dụng khoảng thời gian đó để đánh thức Triển Tinh Mãng lần nữa, nắm chắc được Đạo Mạch chân linh của bản thân, thật sự tìm về ưu thế sân nhà.
Hai bên đều không an phận, đều đang cố ý kéo dài thời gian, đều chưa từng thật sự giao lưu với đối phương!
Không có đàm phán nào cả, sau khi trực tiếp trở mặt thì họ không tồn tại khả năng chung sống.
Khương Yểm không cảnh giác một chút thì đã lâm vào cục diện giáp công trước sau.
Giống như tình cảnh khi nãy lúc tâm ma hắc y dựng sinh linh trí lại tái hiện, Khương Vọng lại quay ngược thế cục lần nữa.
Nhưng chỉ thấy phía trên ánh nến Minh Chúc đang có khói nhẹ lượn lờ hình thành.
Ở bên cạnh bàn tay khói nhẹ kia lại sinh ra một bàn tay khác.
Hai tay mau lẹ mà dò ra, một trên một dưới, chống đỡ chặt lấy cái miệng khổng lồ của Triển Tinh Mãng.
Triển Tinh Mãng giãy giụa cắn xé, dùng ra toàn lực, nhưng cái miệng to lớn làm thế nào cũng không cắn lại được!
Mà khói nhẹ còn đang tiếp tục ngưng tụ.
Thân hình, đầu, hai chân, thậm chí lông tóc, quần áo...
Một nam nhân tráng niên thân hình cao lớn, khuôn mặt nhìn như thánh nhân đã xuất hiện ở giữa không trung.
Đôi tay gã nhẹ nhàng chống đỡ cái miệng khổng lồ của Triền Tinh Mãng, lôi kéo ra bên ngoài, hình như muốn trực tiếp xé toạc Triển Tinh Mãng. Nhưng đại khái là suy xét đến giá trị của Đạo Mạch chân linh, bàn tay đang kéo ra lại thu lại, ngược lại giáng ra một quyền xuống trong tiếng rít thống khổ của Triển Tinh Mãng!
Một quyền này trực tiếp đấm Triển Tinh Mãng có Thông Thiên Cung gia trì bay lên đỉnh của Thông Thiên Cung.
Sau một tiếng nổ vang, Triền Tinh Mãng không hề có sức phản kháng mà rơi xuống, ngã ập lên mặt đất Thông Thiên Cung. Nó xụi lơ như một con rắn chết, không còn chút sức mạnh uy vũ nào nữa.
Lúc này nam nhân tráng niên do khói nhẹ tụ mới thong thả ung dung quay đầu lại, nhìn về phía Khương Vọng và kiếm của hắn.
Đến hiện giờ, thân phận của người này đã hoàn toàn rõ ràng. Gã không phải ai khác, mà chính là Trang Thái Tổ Trang Thừa Càn đã khai sáng cơ nghiệp Trang Quốc mấy trăm năm!
Gã là đại tướng thác biên thời kỳ Hàn Chu Ung Minh Đế, người cắt đất xưng vương trong thời kỳ Hàn Ân Ung Quốc.
Gã là người phát ngôn của thế lực Đạo môn ở Tây Cảnh, là huynh đệ kết nghĩa của chủ nhân Thanh Giang Tống Hoành Giang.
Gã tuyên cáo cắt ngang bá nghiệp của Ung Quốc, tự tay huỷ diệt Bạch Cốt Đạo mấy trăm năm trước.
Gã là trượng phu của Bạch Cốt Thánh Nữ Cốc Y đời trước, tình đầu ý hợp với trưởng công chúa Tống Uyển Khê của Thủy tộc Thanh Hà.
Cho nên gã mới hiểu biết Thanh Giang Thủy Phủ như thế.
Gã đã từng là Chân Nhân đương thời, hiện giờ là u hồn sống nhờ trong Minh Chúc.
Cho nên gã mới có thể chỉ đạo Khương Vọng liên tục chạy trốn dưới mí mắt của Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối và Tống Hoành Giang.
Cái chết của Thái Tổ Trang Quốc gần hai trăm năm trước là biến cố khổng lồ, còn là một ván cờ dài lâu.
Trang Thừa Càn chưa bao giờ thật sự chết đi, hiện giờ đang muốn mượn dùng thân thể của Khương Vọng để trọng sinh!
Trang Thừa Càn và Khương Vọng, hai cái tên này đặt ở bên nhau, gần như không có gì phải phân vân lưỡng lự cả.
Một người là Thái Tổ khai quốc của Trang Quốc, một kẻ là thiếu niên của trấn nhỏ Trang Quốc.
Một người đã từng là Chân Nhân đương thời, một kẻ chỉ là tu sĩ Nội Phủ hiện tại.
Bọn họ cùng tồn tại trong một cơ thể, hiện giờ coi nhau là kẻ thù.
Giờ này khắc này, đối mặt với một kiếm chém tới, thế như lôi đình của Khương Vọng, Trang Thừa Càn không chút do dự mà tát một cái qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad