Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2237 - Thân này như vỏ (1)



Chương 2237 - Thân này như vỏ (1)




Chương 2237: Thân này như vỏ (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người kia cứ như vậy mà thong dong nâng tay phải lên, sau đó dựng thẳng bàn tay đối diện với gã. Bàn tay kia vừa lúc lơ lửng trước mi tâm của gã.
Mà lúc này, Phương Hạc Linh mới phát hiện ra mình không thể cử động.
Một bàn tay treo trước mi tâm như đang tiếp quản cơ thể gã, cũng đông kết vận mệnh của gã.
Toàn thân gã, lấy một tư thế đang lao xuống mà bị đóng đinh lại giữa không trung.
Như một con diều.
Mà người kia, ngước mắt nhìn gã.
Đây là một đôi mắt lạnh nhạt, xa xăm lại thần bí.
Phương Hạc Linh không hiểu sao lại cảm thấy dường như mình bị thấm nhuần đến tận linh hồn.
Nhưng gã nhớ rõ ràng, ánh mắt của Trương Lâm Xuyên không phải như thế.
Trước khi đeo mặt nạ bạch cốt, ánh mắt của Trương Lâm Xuyên là cao ngạo và xa cách, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thiên tài đạo viện xuất thân từ ba họ lớn, sau khi đeo mặt nạ lên, chỉ còn có lạnh lùng.
Gã cho rằng người sau mới thực sự là Trương Lâm Xuyên.
Không phải là tuyệt tình, căn bản là vô tình.
Trừ điều hắn ta muốn, vạn sự đều không đáng để tâm.
Như vậy, vì cái gì mà biến thành như bây giờ?
Phương Hạc Linh cũng cố gắng tự hỏi, trong nỗi đau khổ vô tận mà lẳng lặng vận chuyển thần thông.
“Dường như tâm của ngươi đang gia tăng thêm nỗi đau khổ cho ta.”
Nam nhân chỉ khoát tay đã chế trụ được gã này vẫn nhìn gã như thế, trong lời nói dường như có xen một hơi thở dài: “Nhưng thực sự nó không có chỗ trống để tăng thêm nữa.”
Trái tim Phương Hạc Linh rung mạnh.
Không chỉ là vì hành động vụng trộm của gã bị phát hiện.
Khi gã ra sức phát động thần thông Hận Tâm mà ngay cả một tia gợn sóng cũng không nổi lên.
Mà lại…
Cái gì gọi là “nỗi đau trong lòng đã không còn chỗ trống để tăng thêm nữa”?
“Ngươi tự tay giết cả nhà, vậy mà cũng biết đau khổ sao?” Phương Hạc Linh hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, khàn giọng hỏi.
Nếu có thể, gã chỉ hận không thể cắn nát cổ họng của người này, uống cạn máu của người này!
Nhưng gã thật sự ngoài ý muốn là…
Người trước mặt này,
Ánh mắt ôn hòa lạnh nhạt, lại xa xăm thần bí kia lại nổi lên một gợn sóng nhạt như một cái chớp mắt.
Không ngờ gã lại thật sự thấy được đau thương chợt loe sleen trong ánh mắt người này!
Trương Lâm Xuyên… không ngờ Trương Lâm Xuyên cũng đau thương sao?
“Ta còn nhớ…”
Phương Hạc Linh còn đang nghi ngờ thì nghe thấy người kia nói: “Ngươi là người của Phương gia.”
Phương Hạc Linh ngay ngẩn cả người.
Trương Hạc Linh quen thuộc với mình đến thế sao?
Sẽ không.
Bởi vì trước khi Trương Lâm Xuyên đeo tấm mặt nạ bạch cốt kia lên, hai người đã từng tiếp xúc rất nhiều lần. Mình cũng từng vô số lần đơn phương lấy lòng Trương Lâm Xuyên, nhưng khi ấy hầu như hắn ta vẫn luôn không xa không gần.
Dù không buồn nhìn mình, cũng không đến nỗi không nhớ nổi chính mình chứ.
Như vậy, Trương Lâm Xuyên sẽ tận lực thể hiện ra rằng mình không quen biết kẻ nhục nhã mình sao?
Tất nhiên sẽ không.
Bởi vì gã… không có tư cách nhục nhã hắn ta.
“Ngươi không phải Trương Lâm Xuyên!” Đôi mắt đỏ ngầu của Trương Lâm Xuyên khôi phục lại một tia tỉnh táo: “Ngươi là ai?”
Sau đó, gã nghe được nam nhân có khuôn mặt giống y Trương Lâm Xuyên như đúc này nhẹ nhàng nói: “Ngươi có thể gọi ta là Vương Niệm Tường.”
Đối phương nói Phương gia.
Ngoại trừ cố nhân thành Lâm Phong, sẽ không ai quan tâm trong thành Lâm Phong có một cái Phương gia cứt chó gì, thậm chí cả thành Lâm Phong cũng chỉ là một cục cứt chó.
Cho nên, Phương Hạc Linh xác định, người đối diện này hẳn cũng có xuất thân từ thành Lâm Phong.
Thế nhưng…
Vương Niệm Tường?
Gã chỉ biết có một Vương Trường Tường là đệ tử ưu tú của Thành Đạo viện của thành Lâm Phong, sau đó còn tiến vào Quận Đạo viện.
Gã cố gắng nịnh bợ Trương Lâm Xuyên, nhưng lại không quen biết với Vương Niệm Tường, bởi vì Vương Niệm Tường luôn vùi đầu vào tu hành, làm nhiệm vụ, không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Gã chỉ ước lượng được là, Vương Trường Tường còn có một người ca ca, là một phế vật không thể tu hành, vẫn ở sâu trong tộc địa Vương thị không ra ngoài, cực kỳ ít khi lộ diện, ngoài ra thì không hiểu rõ nhiều lắm.
Người kia, nếu gã nhớ không lầm, thì tên là Vương Trường Cát thì phải…
Vương Niệm Tường, là ai?
Dường như xem thấu nghi hoặc của gã, người trước mặt này tiếp tục nói: “Ta là ca ca của Vương Trường Tường.”
Ca ca của Vương Trường Tường….
Niệm Tường….
Sau này Phương Hạc Linh không đi qua Trang quốc, cũng chưa từng tìm kiếm cố nhân của thành Lâm Phong, cho nên cũng không biết cuối cùng Vương Trường Tường thế nào.
Trước ngày hôm nay, gã vẫn cảm thấy chắc hẳn Vương Trường Tường còn đang ở Quận Đạo viện của Thanh Hà quận, trải qua cuộc sống mà gã vẫn luôn mơ ước, từng bước tiến lên, trở thành cường giả người người kính ngưỡng, đứng trên kẻ khác… Đương nhiên, hiện giờ xem ra đều chỉ là kẻ bán mạng cho cái Trang đình chó má kia thôi.
Nhưng dù Vương Trường Tường có thế nào đi nữa, vì sao cái tên Vương Trường Cát phế vật không thể tu hành trước kia lại trở nên cường đại như vậy? Sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ?
“Ngươi và Trương Lâm Xuyên…. Quan hệ thế nào?” Phương Hạc Linh hỏi.
“Hắn ta chiếm nhục thể của ta, sau đó ta đoạt lấy nhục thể của hắn ta.” Nam nhân đang lấy Vương Niệm Tường làm tên bình thản trả lời.
Nhưng một câu thật đơn giản này lại ẩn giấu biết bao sóng gió.
Một phế vật không thể tu hành, làm sao Trương Lâm Xuyên lại coi trọng nhục thân của y mà cưỡng đoạt đây? Mà làm sao y có thể làm ngược lại, cướp đi nhục thân của Trương Lâm Xuyên?
Phương Hạc Linh hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một màn người này và Trương Lâm Xuyên tranh giành nhục thân kia chắc hẳn chấn động lòng người!
Nhưng với gã mà nói, tin tức càng đáng sợ hơn là, trong cuộc tranh đấu chiếm nhục thể của Trương Lâm Xuyên và Vương Trường Cát, thì hình như Trương Lâm Xuyên mới là bên chủ động.
Vương Trường Cát đã cường đại đến thế, đã khiến gã phải tuyệt vọng đến thế, lại bị Trương Lâm Xuyên cướp đi nhục thân… Vậy Trương Lâm Xuyên, còn cường đại đến mức nào nữa?
Gã vẫn còn nhớ kỹ, lúc trước, Trương Lâm Xuyên là một trong số bốn sứ giả Bạch Cốt trong thành Lâm Phong, là một nam nhân lãnh khốc có tu vi Nội Phủ cảnh, am hiểu lôi pháp.
Gã biết, với thiên phú của Trương Lâm Xuyên, sau âm mưu đã được xây bày tỉ mỉ kia, khẳng định sẽ có bước tiến dài.
Nhưng gã vẫn cho rằng, gã liều mạng như thế hẳn là có thể rút ngắt một chút xíu khoảng cách rồi!
Thân thể Phương Hạc Linh vẫn treo giữa không trung, nhưng có lẽ gã đã quên mất điều này, chỉ mang theo một tâm tình khó tả vội vàng hỏi: “Vậy ngươi có biết thực lực hiện tại của Trương Lâm Xuyên không?”
Gã nghe được giọng nói của mình rất khô rất chát.
Bởi vì, thực ra gã cũng cảm thấy được câu trả lời.
Cũng cảm nhận được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad