Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 974: Tuổi chung (2)

Chương 974: Tuổi chung (2)
Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn cùng rùng mình một cái, biết Điện chủ mới này đang để lộ một bí mật. Đó là ủng hộ, cũng là uy hiếp, họ lập tức cúi đầu hành lễ, cả hai đều biểu đạt ý trung thành.
Hắn cố ý kéo tấm da hổ Lăng Tiêu Các này ra, đại khái có thể trấn áp bọn họ thêm một ít thời gian.
Khương Vọng cũng coi như đã cố hết sức an bài chuyện của Linh Không Điện, sau này như thế nào thì phải xem tạo hóa là chủ yếu.
Sau đó hắn lại cùng Ngụy Bá Phương, Gia Cát Tuấn thảo luận một chút phương lược phát triển của Linh Không Điện. Khương Vọng dốc hết sức chủ trương thể chế tỉnh giản, cho dù Linh Không Điện đã từng huy hoàng bao nhiêu, nhưng hiện tại không cần thiết ôm khư khư lấy lịch sử.
Chuyện thứ nhất chính là phải xóa hoặc sáp nhập mấy chục đường khẩu ban đầu lại, tinh giản đến chỉ còn chín. Đây sẽ là công tác trường kỳ kế tiếp của Ngụy Bá Phương, cũng là cơ hội rất tốt để ông ta thẩm thấu quyền lực của mình.
Khương Vọng cũng không để ý Ngụy Bá Phương nắm giữ quyền lực, chỉ cần ông ta có thể phát huy tác dụng.
Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, hắn lấy quyền lực Điện chủ để chống đỡ Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn làm việc, cho bọn họ ủng hộ cực lớn, để bọn họ thích ứng với thân phận mới trong thời gian ngắn nhất.
Mấy vị trưởng lão còn lại của Linh Không Điện đều hết sức lý trí, ít nhất dưới tình huống Khương Vọng tọa trấn thì tất cả đều an phận thủ thường, không khiến cho sự cố máu bắn trên điện phát sinh. Còn về sau lúc hắn đi rồi sẽ thế nào, phải xem thủ đoạn của bọn Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn.
Về chuyện nội bộ của Linh Không Điện có thay đổi quyền lực, thật ra không khiến cho bên ngoài gợn sóng quá nhiều. Người không đắc tội nổi với Đấu Thị thì càng không dám đắc tội kẻ:
2"Đuổi" Đấu Thị đi - Tuy rằng đây chỉ là một hiểu lầm.
Da hổ dùng tốt là được, cũng không mấy ai đi tìm lão hổ để đòi lời giải thích.
Sau khi tọa trấn hai ngày ở Linh Không Điện, Khương Vọng tuyên bố phải bế quan tu hành, sau đó rời đi Thành Quốc.
Thời gian đã tới ngày hai mươi ba tháng chạp năm tam ngàn chín trăm mười tâm Đạo lịch.
Lúc ấy bọn họ chỉ đợi một ngày ở Trì Vân Sơn, nhưng bên ngoài đã qua hơn mười ngày, lúc rời khỏi Trì Vân Sơn, đúng là ngày hai mươi mốt tháng chạp.
Xuất phát từ tâm tình nào đó mà chính hắn cũng nói không rõ, lúc Khương Vọng trở về Lăng Tiêu Các, hắn cố ý ngừng lại một hồi ở dãy núi Kỳ Xương.
Hắn chú ý thấy biên quân Trang Quốc đã rút lui, trước đó biên quân hai nước Trang và Ung luôn giằng co ở dãy núi Kỳ Xương, gần như là mặt đối mặt tranh phong đối đầu.
Hiện tại chỉ nhìn thấy cờ xí của biên quân Ung Quốc còn đang kiêu căng ngạo mạn phía Bắc dãy núi Kỳ Xương.
Đây vốn là kết quả có thể dự đoán được, tuy rằng thực lực của Trang Quốc tăng cao, nhưng còn kém với căn cơ của Ung Quốc, khó có thể thật sự tranh chấp.
Nhưng trong lòng Khương Vọng vẫn có chút không thoải mái.
Trong hai ngày tọa trấn Linh Không Điện ở Thành Quốc, hắn đã biết vì sao mâu thuẫn lần này giữa biên cảnh hai quốc gia Trang, Ủng phát sinh.
Thành vực Sơn Dương của quận Thanh Hà là thành vực càng gần dãy núi Kỳ Xương hơn cả thành Phong Lâm.
Sơn nam thủy bắc là Dương, xem tên đoán nghĩa, thành Sơn Dương nằm ở phía Nam dãy núi Kỳ Xương.
Mà đối diện dãy núi Kỳ Xương, vị trí tương ứng của phía Ung Quốc chính là huyện Nhạc Sơn của phủ Lĩnh Bắc.
Ung Quốc có chế độ huyện phủ, có thể nói như vậy, về cơ bản "Phủ" có thể tương ứng với "Quận", "Huyện" thì tương ứng với "Thành" Đương nhiên, cách nói này cũng không hoàn toàn chính xác.
Toàn bộ Lĩnh Bắc Nha phủ có tất cả bảy huyện, huyện Nhạc Sơn là huyện đầu tiên.
Đầu đuôi mọi chuyện nói ra cũng không phức tạp.
Thành Sơn Dương có hai huynh đệ họ Dương, săn thú để sinh sống. Bọn họ săn một con bạch ngạch hổ (hổ trán trắng) ở dãy núi Kỳ Xương, trong lúc trốn chạy thì con bạch ngạch hổ này rớt vào bẫy rập của thợ săn họ Trương huyện Nhạc Sơn.
Lúc huynh đệ Dương thị kéo lão hổ trở về thì đúng lúc bị Trương thợ săn gặp được.
Hai bên vì vấn đề quyền sở hữu của bạch ngạch hổ mà xảy ra tranh chấp, hai huynh đệ đánh Trương thợ săn đến gần chết, nhưng không đợi rời khỏi dãy núi Kỳ Xương thì đã bị thợ săn khác của huyện Nhạc Sơn ngăn cản.
Trong lúc tranh đấu, ca ca trong hai huynh đệ bị đánh chết ngay đương trường. Đệ đệ chạy về dưới chân núi, tụ tập một đám thợ săn chung một trấn trở về báo thù.
Cứ như vậy, mọi chuyện càng ngày càng lớn, làm bùng nổ vụ ẩu đấu tụ tập mấy trăm thợ săn ở dãy núi Kỳ Xương.
Cuối cùng trận ấu đấu này là các thợ săn thành vực Sơn Dương chiếm thượng phong, nhưng lúc này, biên quân Ung Quốc xuất hiện...
Thợ săn của thành Sơn Dương bị giết chết năm người ngay tại chỗ, bắt làm tù binh hơn hai trăm.
Thợ săn chạy tứ tán trở về thành khóc lóc kể lể, vì thế biên quân Trang Quốc đốc toàn bộ lực lượng đến.
Kết quả can thiệp là phía Ung Quốc phóng thích tù binh, nhưng lại không chịu giao ra hung thủ giết chết thợ săn của thành Sơn Dương. Đổi lại là trước kia, biên quân Trang Quốc sẽ nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ thực lực quốc gia đã tăng trưởng, biên quân Trang Quốc đã không vừa lòng với kết quả này.
Bởi vậy biên quân hai nước triển khai cuộc giằng co dài đến mười ngày ở dãy núi Kỳ Xương.
Thành Quốc cũng không thân thiện gì với cả Trang và Ung, họ đứng tương đối trung lập. Bởi vậy câu chuyện này còn có một phiên bản khác đang truyền bá, đó chính là Trương thợ săn huyện Nhạc Sơn vì một con bạch ngạch hổ mà mai phục mấy chục ngày, thật vất vả chờ được nó rơi vào bẫy rập, lại bị huynh đệ Dương thị thành Sơn Dương của Trang Quốc nhặt của hỡi, hắn quá tức giận nên đi cãi lý, lại bị đánh đến gần chết. Thợ săn khác của huyện Nhạc Sơn nhìn không được nên đứng ra vì hắn, bởi vậy gây nên một loạt chuyện kế tiếp...
Tóm lại ông nói ông có lý, bà nói bà cũng có lý, chuyện tới hiện giờ đã rất khó phán đoán khách quan đúng hay sai. Mỗi người đều chỉ đứng ở góc độ của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Hiện giờ biên quân Trang Quốc Iui lại, đã chứng minh vấn đề.
Giữa Trang Quốc và Ung Quốc còn tồn tại chênh lệch, chênh lệch này không phải chỉ một năm hai năm là có thể xóa bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad