Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1475: Chú mục (2)

Chương 1475: Chú mục (2)
Tên mập chỉ nghe vài câu mà như bước vào cảnh giới mới: "Y muốn thông qua quan hệ của Yến Phủ đi ngăn cản Bảo Bá Chiêu trong danh sách này. Nếu y tự đi bái phỏng huynh thì quá lộ liễu, cho nên chỉ có thể để thuộc hạ tới mời. Mà y cũng không thể nói rõ. Dù sao thì, cái tiếng ngăn cản ca ca mình thành danh truyền đi cũng không dễ nghe... chắc hẳn huynh tỏ vẻ lạnh nhạt hử?"
"Là có một chút" Khương Vọng sờ sờ mũi, không thể không thừa nhận tên mập này thật thông minh.
Trọng Huyền Thắng lại cười: "Nếu khi ấy huynh đi gặp hắn chắc hẳn có thể kiếm được một đống lợi ích đấy. Nhưng danh ngạch của Hoàng Hà Hội không phụ thuộc vào Yến Phủ"
"Vì sao?" So với Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng cảm thấy mình có hơi kém thông minh thật, cái gì cũng nghĩ không ra.
Trọng Huyền Thắng hỏi lại: "Huynh biết vì sao sau đó Bảo Ma Tử không tìm huynh nữa không?"
"Huynh không nói làm sao ta biết!" Khương Vọng thẹn quá hóa giận.
"Ha ha ha ha ha." Cuối cùng Trọng Huyền Thắng cũng vui vẻ một chút, cười nói: "Dù Yến gia có sức ảnh hưởng ở Chính Sự Đường đến mức nào, trong Hoàng Hà Hội nhiều nhất cũng chỉ nhúng tay được vào một danh ngạch thôi. Không phải là không làm được nhiều hơn mà là không thể làm nhiều hơn. Đại sự quốc gia, Yến gia ngươi quản cái này quản cái kia là muốn làm gì? Yến Phủ là một kẻ tỉnh táo, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn"
Nghe vậy Khương Vọng mới hiểu ra, nói: "Yến Phủ giúp ta chen vào danh sách rồi thì không thể ra tay ép Bảo Bá Chiêu xuống được nữa. Ngược lại cũng vậy."
"Ù" Trọng Huyền Thắng lười biếng ngả lưng: "Huynh xem xem, cái tên óc heo Bảo Ma Tử kia cũng nghĩ ra được, vậy mà huynh...
chà chà!"
"Những người trong lòng trong sáng như chúng ta sẽ không hiểu được âm mưu quỷ kế của các huynh không phải cũng là chuyện thường sao?"
Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Lần đầu tiên ta nghe được có người nói ngu xuẩn thành ra hay ho như thế đấy! Có tí đầu óc cũng sẽ không khó hiểu đâu. A ha ha ha..."
Còn về tại sao Bảo Bá Chiêu nhất định phải chen lấy một vị trí trong danh sách này mà Bảo Trọng Thanh lại trắm phương ngàn kế nghĩ cách muốn ngăn cản... Khương Vọng xem gần đây có không biết bao nhiêu người muốn tới bái phỏng mình là hiểu ngay.
Dù cuối cùng có thể đi tham dự Hoàng Hà Hội nay không, bất kể có thể triển kỳ trên Quan Hà Đài hay không, chỉ cần có tên trong danh sách này thôi thì cũng là được Chính Sự Đường đề cử thay mặt Tề quốc, có ý nghĩa rất lớn!
Có điều, dù phân tích cực kỳ có đạo lý, nhưng cứ năm lần bảy lượt bị trào phúng như thế, Khương Vọng cũng không thể bỏ qua được.
Hắn quay sang nhìn Thập Tứ, ôn hòa cười nói: "Thập Tứ cô nương, làm phiền cô ra ngoài một chút được không? Ta nghĩ ta có việc cần phải tâm sự riêng với Trọng Huyền Béo"
Trọng Huyền Thắng khịt mũi coi thường.
Thập Tứ sao lại thế được... Ôi, Thập Tứ?
Thấy bóng lưng Thập Tứ kiên quyết rời đi, hắn ta vội vàng đứng dậy gọi: "Thập Tứ từ từ..."
Khương Vọng đưa một tay kéo hắn ta về chỗ ngồi, ấn hai chữ "đừng đi" tuột lại vào họng hắn ta.
Một ngày này, bọn họ trò chuyện rất vui sướng.
Chí ít là Khương Vọng vui sướng.
Ngày 23 tháng 5 năm Nguyên Phượng thứ 55.
Là một ngày mang ý nghĩa quan trọng.
Ngày ấy Tê đế tự mình tới thái miếu, bái tế Tiên Hoàng.
Ổ trước mặt liệt tổ liệt tông hoàng triều Khương thị mà tuyển chọn nhân tài cho đất nước, đích thân động viên, để bọn họ xuất chiến Hoàng Hà Hội.
Mà thiên kiêu của Tề quốc cũng phải phô bày thiên tư tuyệt vời trước ánh nhìn chăm chú của thiên tử và bách tính thiên hạ, nhằm chứng minh bản thân thực sự có tư cách đại diện cho Tề quốc để xuất chiến.
Đến lúc đó, văn võ bá quan đều có mặt, dòng họ hoàng thất đều đến.
Những người lớn tuổi không phải người tu hành mà trên trăm tuổi trổ lên ở thành Lâm Tri, cùng với chín mươi chín hộ dân được Phủ Tông Nhân chọn ngẫu nhiên cũng đều đến hiện trường quan sát.
Tất cả là vì "Đại Sư Lễ".
Đại Sư Lễ, quần chúng vây xem.
Khi vua chúa xuất chinh thảo phạt, quân dung cử chỉ, đều có kỷ cương. Nhất là khi thiên tử ngự giá thân chỉnh, thì lại càng uy nghỉ long trọng hơn.
Nói cách khác, khắp cả Tề quốc đều xem Hoàng Hà Hội như một trận đại chiến mà ứng phó. Dùng nghi lễ quốc chiến để thiết đãi.
Những chuyện xảy ra trên lễ tế lần này đều sẽ được sử quan ghi chép lại.
Mà toàn bộ những kết quả trong buổi "Đại Sư Lễ" chẳng hạn như chọn ra danh sách Nội Phủ Cảnh, Ngoại Lâu Cảnh ai thắng ai một bậc... Tất cả đều sẽ được người chuyên trách dán bố cáo, truyền khắp Lâm Tri để cả thiên hạ cùng chứng nhận.
Từ đó cũng chứng minh thiên kiêu này được toàn bộ Tề quốc thừa nhận. Thật sự có thể đại diện Tề quốc đi tranh đấu cùng anh hùng thiên hạ.
Mãi cho đến tận giờ phút này, Khương Vọng mới biết được Hoàng Hà Hội còn quan trọng hơn so với hắn tưởng tượng.
Cái kia tuyệt đối không chỉ là danh tiếng thiên kiêu thiên hạ đệ nhất!
Kể cũng phải.
Vì sao Tả Quang Thù lại nói đứng đầu Tề quốc, đứng đầu Sở quốc đều không phải hạng nhất, chỉ có hạng nhất ở Hoàng Hà Hội mới thật sự là thiên hạ đệ nhất!
Mà trên Hoàng Hà Hội chắc chắn có thứ đáng để tranh đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất, mới khiến cho thiên kiêu các nước dốc hết toàn lực, mới khiến cho cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất này thực sự có sức thuyết phục để thế gian công nhận.
Bởi vì Khương Vọng chủ động muốn tham gia Hoàng Hà Hội, vậy nên Trọng Huyền Thắng và Yến Phủ đều cho rằng hắn biết ý nghĩa thực sự của Hoàng Hà Hội, bởi thế mà không một ai nói những cái này cho hắn biết.
Cho đến tận bây giờ, sự hiểu biết của Khương Vọng về Hoàng Hà Hội cũng chỉ dừng lại ở "thiên hạ đệ nhất" cùng với "đàm phán phân địa bàn", thậm chí cũng không biết phương pháp phân chia địa bàn này như nào...
Chẳng qua cũng không quá quan trọng.
Không cần biết cạnh tranh cái gì, không cần biết Hoàng Hà Hội quan trọng nhường nào. Một khi Khương Vọng đã quyết định tham gia rồi, vậy thì hắn sẽ không lùi bước...
Càng quan trọng càng tốt!
Càng quan trọng thì càng có thể đoạt được nhiều thứ hơn.
Càng quan trọng lại càng đáng giá!
Vì nằm trong danh sách thiên kiêu Nội Phủ, nên vào lúc trời còn tờ mờ sáng thì Khương Vọng đã cùng Trọng Huyền Thắng ngồi kiệu ra ngoài.
Dựa vào gia thế của Trọng Huyền Thắng, tất nhiên hắn ta cũng là một thành viên trong số những người "xem lễ", đồng thời còn dẫn theo Thập Tứ.
May là mấy kiệu phu đều là tu sĩ siêu phàm, nếu không thì thật khó có thể khiêng được cái kiệu chứa một người toàn thân là thịt mỡ cộng với một người toàn thân là áo giáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad