Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 4036

Chương 4036Chương 4036
1202 chữ
Chương 4036
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế giới tu hành vẫn luôn có rất nhiều kỷ lục, thậm chí có kỷ lục còn được khắc lên bia. Trong đó kỷ lục về tốc độ tu hành được rất nhiều người theo đuổi. Ví dụ như “Động Chân trẻ tuổi nhất lịch sử”, ví dụ như “dưới ba mươi tuổi đã thành Thần Lâm, có thể xưng là thiên kiêu hiện thế”.
Nhưng trước Thần Lâm thì không có người nào cạnh tranh tốc độ tu hành, cùng lắm là người mạnh nhất trong một cảnh giới nhất định. Bởi vì trước cách biệt thiên nhân thì chỉ là thời điểm đặt nền móng. Du Mạch bảy tám năm không phải việc hiếm, Chu Thiên ba năm rất bình thường. Rát nhiều đứa trẻ có điều kiện tốt dù đã sớm điều dưỡng thân thể, uống đan khai mạch, nhưng vẫn phải chờ thể phách trưởng thành, chờ gốc rễ đạo mạch ổn định. Mà Chu Thiên cảnh lại còn là cảnh giới sơ bộ thành lập nhận biết về thế giới, tuổi tác quá nhỏ, trải nghiệm quá ít, không cách nào cảm thụ chân ý. Nóng lòng cầu thành sẽ ảnh hưởng tới tương lai.
Thông Thiên đến Đằng Long cần đẩy Thiên Địa Môn. Đằng Long đến Nội Phủ cần dọn sạch mông muội. Trẻ nhỏ ngu si, tri thức chưa mở, nói gì đến chuyện dọn sạch mông muội.
Những nhân vật sinh ra đã hiểu biết có thể không nằm trong nhóm này, nhưng cũng phải chờ thân thể trưởng thành, lấy túi da làm con thuyền giữa bể khổ.
Bạch Ngọc Hà, Lâm Tiện, Liên Ngọc Thiền đều đi tới trước cách biệt thiên nhân trước ba mươi tuổi, có năng lực xưng là thiên kiêu hiện thế. Ngày thường dù chưa từng nói rõ, nhưng người nào người nấy vùi đầu khổ tu, cho thấy ý tứ cạnh tranh ai cũng có.
Thật ra, đối với những người có thể đại diện cho cả một đất nước như bọn họ, thông thường trong một thời kỳ chỉ cho ra được một, thậm chí là không được một thiên kiêu nào, nếu trước ba mươi tuổi chưa thể thành Thần Lâm thì đúng là nản lòng nhụt chí, sau ba mươi tuổi lại càng khó đạt được thành tựu.
Kỳ vọng của con người một khi không thành thì sẽ biến thành ngọn núi đè nặng trên vai, thành gai đâm vào xương sống, sợ nhát chính là tâm tình của người tu hành mắt cân bằng, đó chính là lúc đại đạo cùng đường bí lối.
Nghe chủ quán có lòng tin với mình như vậy, Liên Ngọc Thiền cười như nở hoa, vui sướng đi xuống lầu.
Lặng lẽ rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên không phải việc gì khó khăn. Mỗi ngày Tịnh Lễ đều như một pho tượng canh giữ ở cầu thang tầng cao nhát, không ai biết hắn có ở trong phòng hay không.
Đương nhiên, thật sự đến lúc Động Chân thì vẫn phải nói một tiếng với Bạch chưởng quỹ.
*... Chuyện là như vậy, ta làm xong sẽ trở lại.”
“Ông chủ yên tâm.”
Ông chủ Khương nói đông nói tây một hồi, Bạch chưởng quỹ đáp lại rất ngắn gọn.
Vốn định bàn giao vài câu, nhưng dường như cũng không có cái gì để giao phó, Bạch chưởng quỹ văn võ song toàn, làm việc đáng tin cậy, làm người ta rất yên tâm.
Cuối cùng ông chủ Khương chỉ động viên: “Ngọc Hà, tu hành cho tốt, ta vẫn luôn coi trọng ngươi, người đầu tiên Thần Lâm nhát định là ngươi.”
Bạch Ngọc Hà ừ một tiếng rồi bỏ đi. Hử? Sao đến lượt tên này thì không có tác dụng gì vậy?
Rõ ràng lúc trước khen Lâm Tiện, Lâm Tiện vui sướng tới nỗi chặt thêm được mấy trăm cân củi. Ông chủ Khương gãi đầu một cái, bèn vứt nghi hoặc nho nhỏ này ra sau đầu, tối hôm ấy rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên, đích đến đương nhiên là Sở quốc.
Từ khi có phỏng đoán về hành tung của Chúc Duy Ngã, Khương Vọng đã bắt đầu chuẩn bị cho việc cứu viện. Hắn không tiện hành động tại Tinh Nguyệt Nguyên, toàn bộ đều nhờ Tả Quang Thù.
Cửu Dương Ngọc Bích ngoại trừ một khối mắt tích theo Chúc Duy Ngã tại Bất Thục thành, còn lại đều nằm trong tay người Sở. Địa vị của Hoài Quốc Công phủ tại Sở quốc thì không có gì phải bàn, trong khoảng thời gian Khương Vọng giấu mình chờ thời, cũng đã đưa ngọc bích tề tựu, chỉ chờ Khương Vọng tới là có thể thử mở Sơn Hải Cảnh.
Đất Sở từ xưa đã mang khí chất kiệt ngạo lãng mạn.
Bất luận đi qua bao nhiêu lần đều rất khó mà không tán thưởng vẻ đẹp hoa lệ lạ thường nơi này.
Dưới sự tiếp ứng của Tạ Quang Tù, Khương Vọng bí mật tiến vào quận Hoài Xương, tới Lạc Sơn.
Hiện tại cái tên Khương Vọng này quá nỗi bật, Hoài Quốc Công phủ lại là nơi bị các phương dòm ngó, nếu Khương Vọng vào đó ở thì rất khó mà không gây ra động tĩnh.
Một khi tin tức hắn tới nước Sở bị lộ ra ngoài, không nói ai khác, Chung Ly Viêm nhát định sẽ quậy tới gà bay chó chạy. Bởi vì lúc rời T hắn đã thắng Trọng Huyền Tuân nửa chiêu, Đấu Chiêu ngạo nghễ thiên hạ cũng nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội giao thủ.
Càng không cần phải nói hành tung của hắn có thể kinh động tới Trang Cao Tiện, liệu Mặc gia có quan hệ với Chúc Duy Ngã có âm thầm chú ý hay không... Lạc Sơn là cắm địa không có lệnh của Tạ thị thì không được vào, tính bí an không thành ván đề, cho nên trở thành lựa chọn cho chuyến đi này. “Khương đại ca.” Trở lại Lạc Sơn, Tả Quang Thù thả lỏng hơn rất nhiều, thoát khỏi trạng thí lén lén lút lút lúc trước, vừa đi vừa nhìn chằm chằm Khương Vọng: “Sao ta lại có cảm giác... So với lúc gặp ngươi ở Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi bây giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều?”
“Cảm giác của ngươi...” Khương Vọng lời ít ý nhiều: “Không sail” Tả Quang Thù chỉ hừ một tiếng.
Bọn họ cũng thường xuyên luận bàn trong Thái Hư Huyễn Cảnh, phần lớn thời điểm Khương Vọng đều áp chế tu vi, nhưng cũng có vài lúc Tả Quang Thù sẽ yêu cầu Khương Vọng bộc lộ nhiều sức mạnh hơn, mà khi Khương Vọng giải phóng bản thân thực sự đã hiện thực hóa rất nhiều tưởng tượng tuyệt vời của y về đạo thuật.
Tả tiểu công gia trải qua tôi luyện tại Sơn Hải Cảnh, có được Cửu Phượng Thần Thông, thực lực tăng vọt. Ngay cả Khương Vọng bây giờ cũng thường xuyên lấy được linh cảm về việc vận dụng thuật pháp từ y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad