Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3747. Chương 3747



Chương 3747. Chương 3747




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu như Thiên Phủ lão nhân là Long tộc, thì sao mà biên giới Tề quốc lại có thể cất giữ bí cảnh của ông ta được?
Làm sao nơi đó có thể đảm nhiệm là địa phương để nhân tài trong nước lịch luyện trong nhiều năm đến như vậy được?
Mặc dù đến tận ngày nay, bí cảnh này cũng không được coi là bí cảnh cao cấp, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn đầu tiên của các đỉnh cấp thế gia, nhưng lần trước khi bí cảnh mở ra, mấy người như Lý Long Xuyên, Vương Di Ngô cũng tiến vào đó! Ngay cả Đại Tề đệ nhất thiên kiêu cũng bắt đầu tạo dựng nên danh hiệu từ chính bí cảnh này.
Hiện tại nói Phúc Hải lại là Thiên Phủ lão nhân, thì đúng là lời khiêu chiến với tu hành thường thức.
Đặc biệt là Chúc Tuế.
Thân là Thủ Dạ giả dưới thời Tề Võ Đế, ông ta đã chứng kiến thời kỳ Tề quốc nam chinh bắc chiến như thế nào, thôn tính các vùng lãnh thổ ra sao. Trong thời đại Dương quốc vừa mới sụp đổ, các quốc gia khác đang bận rộn tranh giành vùng đất đai thịnh vượng ở Đông vực, phân chia di sản của Dương quốc cũ, ăn ngấu ăn nghiến trên thi thể của một đế quốc vĩ đại, cái gọi là ‘Nhật Xuất Cửu Quốc’, đã từng hiển hách một thời, chính là sản vật của thời kỳ đó.
Duy chỉ có mình Tề Võ Đế, mang theo một Tề quốc vừa ra đời sau khi được phục quốc, phát triển về phía ven biển, chọn cách củng cố biên giới, chiếm giữ lãnh thổ trên biển và chủ động đảm nhận trách nhiệm phòng thủ trên biển.
Quận Lâm Hải cũng được quy về Tề quốc vào thời điểm đó, và Trúc Tuế cũng tận mắt chứng kiến thành Thiên Phủ dựa vào ưu thế bí cảnh Thiên Phủ, đã phát triển từ một làng chài nhỏ trở thành một trong những đại thành lớn nhất ở quận Lâm Hải.
Mặc dù ông ta chưa từng gặp mặt Thiên Phủ lão nhân, vì vào thời điểm Tề quốc chiếm cứ quận Lâm Hải, Thiên Phủ lão nhân đã biến mất.
Nhưng hiện tại lại nói Thiên Phủ lão nhân chính là Phúc Hải, ông ta đúng là khó mà tiếp nhận nổi.
Nguyên nhân rất đơn giản —— tầm nhìn của Chúc Tiếu ông ta còn hạn hẹp, không đủ nhạy bén thì không nói, nhưng Võ Tổ là một nhân vật vĩ đại đến mức nào, nếu Thiên Phủ lão nhân là Long tộc thì sao ông ta có thể qua mắt được ngài ấy cơ chứ?
Mỗi lần bí cảnh Thiên Phủ mở ra sẽ có năm mươi vị trí được đi vào, trong đó Tề quốc trực tiếp lấy được mười vị trí, số còn lại chia sẻ cho người dị quốc, để chứng tỏ rằng Tề quốc có phong thái bao dung được thiên hạ. Quy tắc này do Tề Võ Đế đề ra, không hề thay đổi trong nhiều năm.
Nói cách khác, bí cảnh Thiên Phủ luôn nằm dưới sự kiểm soát của Tề Võ Đế!
Làm thế nào mà Thiên Phủ lão nhân lại có thể che giấu thân phận Long tộc của mình được?
Mà so với những điều này, điều khiến Chúc Tuế càng quan tâm hơn vào lúc này chính là tên của Thiên Phủ lão nhân này.
Cật Lan Tiên...
“Cật” là họ của hoàng tộc của Đại Dương đế quốc trước đây!
Kể từ khi Dương quốc sụp đổ, tông thất của Đại Dương bị tàn sát không còn một ai, không ít người đã vội vàng đổi họ để tránh tai họa, họ ‘Cật’ này đã trở nên vô cùng hiếm thấy.
Cật Lan Tiên này, có phải họ ‘Cật’ đó không?
Những vị Chân Quân khác có mặt tại đây, bao gồm cả Chúc Tuế, vẫn còn đang nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của người nam tử tự xưng là Thiên Phủ lão nhân này.
Điếu Long Khách đứng ở Thiên Nhai đài phía xa xa, đã đứng ra xác nhận trước một bước.
Giọng nói của y vang lên thông qua vầng trăng hình lưỡi liềm: “Ngươi quả thực đã trở thành một con người, một con người hoàn chỉnh. Xem ra ngươi đã chịu đựng đủ những ngày tháng phải bò trườn trong cái rãnh biển hôi thối đó rồi, ngươi căn bản không thể nào nhịn nhục được trong cái xác Hải tộc đê hèn kia ...Phúc Hải, bây giờ ngươi định chiến đấu vì ai?”
Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả Hải tộc Hoàng Chủ ở Mê giới trở nên giận giữ.
Mà Thiên Phủ lão nhân, người tự xưng là Cật Lan Tiên, lại chỉ bình tĩnh trả lời: “Hải chủ nhất tộc là yêu từ thời thái cổ, sở hữu huyết mạch thống trị, nhi tử của thiên mệnh. Nhân tộc chẳng qua chỉ là tạo vật của hậu thiên. Nếu bàn về sang hèn, thì e là khó mà theo ý ngươi được.”
“Hiện tại chắc chắn sẽ chiến thắng quá khứ, ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ hiểu được đạo lý này.” Điếu Long Khách nói: “Cái gì là thiên mệnh? Ta chính là thiên mệnh. Các ngươi cứ việc vi tửu vi tôn.”
“Đúng vậy, hiện tại chắc chắn sẽ chiến thắng quá khứ.” Thiên Phủ lão nhân nói: “Giống như hải chủ nhất tộc mới sinh này, chắc chắn sẽ là chúa tể của hiện thế.”
“Nhưng mà ngươi là ai chứ?” Điếu Long Khách cất giọng hỏi.
“Ngươi không để ý tên của ta à?” Thiên Phủ lão nhân mỉm cười nói: “Ta tên là Cật Lan Tiên.”
Điếu Long Khách đang hỏi và bản chất tồn tại của ông ta, cuối cùng ông ta là Hải tộc hay là Nhân tộc, lấy thứ này dựa trên căn bản để phủ định đạo của ông ta. Nhưng ông ta lại tránh không đáp, thay vào đó lại ý vị thâm trường nói tên họ của mình ra một lần nữa.
“Cuối cùng ta cũng xác nhận, ngươi đúng là Phúc Hải.” Điếu Long Khách cất giọng nói.
Thiên Phủ lão nhân đứng trên vầng trăng sáng, rất có lễ phép cúi đầu: “Khổ cực cho ngươi phải nhớ lâu như vậy, đúng là có lỗi. Nhưng ngươi nên nhớ tới ta, ba nghìn tám trăm hai mươi lăm năm trước, ngươi đã chặn đứng con đường siêu việt của ta, thân là một Nhân tộc mới sinh, ta đã phải bỏ ra rất nhiều cố gắng để một lần nữa tu hành rồi đạt được đỉnh cao nhất.”
“Làm rất tốt.” Điếu Long Khách chậm rãi nói: “Như vậy ta mới có thể giết ngươi một lần nữa... để giải trừ hận ý của ta.”
Giọng nói của y từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, chỉ duy nhất vào thời khắc này, mới lộ ra một loại cảm xúc khắc cốt ghi tâm. Hết chương 3747.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad