Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 3990

Chuong 3990Chuong 3990
1211 chữ
Chương 3990
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tại sao hàng trăm vạn người bị đồ sát lại bị xem là “một hạt cát”? Người tu hành càng bước lên cao, khoảng cách với người bình thường sẽ càng xa, càng khó “xem người như người”. Lúc tầm mắt bao quát non sông, chúng sinh chỉ như sâu kiến.
Khương Vọng cảm thấy mình không thể thay đổi tư tưởng của vị trước mắt, hắn cũng sẽ không bị đối phương thay đổi, cho nên chỉ nói: “Lúc chúng ta truy tìm Ngao Quỳ, Tật Hỏa Dục Tú và Khánh Vương đều ở lại Khánh Hỏa Bộ.”
“Lúc đó có đầy đủ thời gian và không gian.”
“Tật Hỏa Dục Tú không giết Khánh Vương vào lúc đó, bởi vì nàng ta biết có giết Khánh Vương cũng vô dụng. Kẻ ngươi muốn giáng lâm thao túng là người nắm giữ Vương Quyền Đồ Đằng chứ không phải cái tên Khánh Vương này.”
“Ngươi không ra tay với Tat Hỏa Dục Tú vào lúc đó, bởi vì khi ấy còn chưa phải thời cơ cho ngươi giáng lâm. Vậy thời cơ là gì đây?”
“Ta và Ngao Quỳ, có một bên bại vong? Hẳn không phải. Có lẽ ngươi chưa từng xem chúng ta là đối thủ.”
“Trận đồ sát của Ngao Quy, trăm vạn người tử vong? Nếu là như vậy thì ngươi phải xuất hiện sớm một chút mới đúng.”
Hắn trầm ngâm, đưa ra đáp án: “Như vậy chính là khi đại quân tập kết, thời khắc đại quân Nhân tộc Phù Lục các người tề tụ. Ngươi cần để cho Ngao Quỳ hoặc là ta thay ngươi hoàn thành quá trình này, dùng nó để lẳẩn tránh sự quấy nhiễu của ý chí thế giới, đúng không?” Tật Hỏa Dục Tú đè tay lên xe lăn, bay đến bên cạnh Khương Vọng, lằng lặng nghe bọn họ đối thoại.
“Đoán không sai.” Khánh Vương cười nói: “Ta chỉ cần bổ sung một điểm. Là Ngao Quỳ không nghiêm túc đối đãi với đối thủ là ngươi, ông ta cho rằng ông ta dự vào bảo vật Thiên Phật là có thể ngồi lên ván cờ của ta, ông ta cực kỳ tham lam. Còn ta, đối diện ta xưa nay chưa bao giờ là các ngươi.”
“Vậy là ai?” Khương Vọng hỏi.
Khánh Vương đáp: “Cô gái nhỏ thích đóng vai đáng thương bên cạnh ngươi cũng có thể miễn cưỡng tính là vậy.”
“Thật sao?” Tật Hỏa Dục Tú đáp bằng giọng trẻ con lanh lảnh: “Xưa nay ta không hề hay biết rằng ta có thể gây ra phiền phức cho ngươi.”
Khánh Vương nói bằng giọng thoải mái: “Vẫn phải phí một chút tâm tư.”
Quả thực gã có lý do để thoải mái. Tầm mắt của gã cao xa, thủ đoạn vô biên, trong ván cờ này, thiếu sót duy nhất chỉ có sức mạnh. Mà bây giờ, mấy trăm vạn đại quân tề tụ, cuối cùng nhược điểm duy nhất cũng đã biến mát.
“So với làm đối thủ của ngươi, ta càng muốn biết...” Khương Vọng nói: “Ngươi là ai?”
Khánh Vương lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên rũ mắt: “Ngươi không cần biết.”
“Vậy chúng ta cần biết cái gì?” Nơi xa có một cột trụ Phong Chi Đồ Đẳng trên không, HI Mệnh giơ chiếc no trong tay lên, nhắm thẳng vào Khánh Vương: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Khánh Vương không thèm nhìn về phía kia lấy một cái, chỉ nâng bàn tay lửa lên, chỉ nhẹ về hướng đó: “On ào.”
Toàn thân Hí Mệnh phát ra hào quang sáng chói, lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng cái chỉ tay này, không trúng vào người han ta.
“Rằm!”
Mặc võ sĩ tám cánh đại diện cho chiến lực cáp bậc Thần Lâm lơ lửng sau lưng hắn ta bỗng chốc hóa thành bột mịn, rơi xuống tán loạn. Tất cả mọi người ở đây, kể cả Khương Vọng lần Hí Mệnh đều không nhìn ra được nó biến mát như thế naol
Hí Mệnh vô thức hạ no xuống, vang sáng trên lưng cũng thu lại. Bạch Ngọc Hà và Liên Ngọc Thiền đang muốn hành động cũng đều khựng lại.
Sức mạnh này căn bản không cùng một đẳng cấp!
Khánh Vương lạnh nhạt nhìn Tật Hỏa Dục Tú một cái, Sáng Thé Chỉ Thư treo trên phế tích Tật Hỏa Cung đều bay về phía gã.
“Thủ lĩnh các bộ, đến ngự tiền.” Gã bình tĩnh ra lệnh.
Trên không trung xa xôi liên tục có thân ảnh bay lên, tập trung về phía vương tọa chí cao. Gần hơi nữa là Hỏa Từ của Tật Hỏa Bộ, nó đột nhiên mở rộng cửa lớn mà không chút điềm bào.
Một người đeo mặt nà Vu Chúc cùng thủ lĩnh Tật Hỏa Ngọc Linh bay lên không trung, nhanh chóng tiến về phía Khánh Vương.
Trong biến có đẫm máu này, những người kiên quyết đóng cửa phong từ lại dễ dàng đưa ra quyết định nhát.
Đây là cường quyền, không phải thứ mà ý chí có thể thay đổi.
Phàm là mệnh lệnh của vương quyền, thiên hạ buộc phải tuân theo! Bay về phía Khánh Vương không chỉ có thủ lĩnh các bộ mà còn có những quyển sách bằng đất từ các nơi khắp Phù Lục, bất luận có được diễn giải hay không, chúng xuyên qua không trung, như chim non bay về rừng, ngay cả trang sách được cung phụng trong Hỏa Từ Tật Hỏa Bộ cũng ngoan ngoãn thuận theo như vậy.
Tat Hỏa Dục Tú ôm sách chào đời, lúc này lại không thể tranh giành.
Khánh Vương ngồi trên vương tọa cao ngất kia, đã nắm chắc quyền hành chí tôn của thế giới này!
Những trang sách đến từ những nơi khác nhau hợp lại một cách tự nhiên. Rất nhiễn nhiên, Sáng Thế Chi Thư sắp sửa hợp thành trong tay gã, khôi phục lại dáng vẻ ban sơ. Đến lúc đó, gã sẽ có được sức mạnh càng thêm vĩ đại.
“Để ta nói cho các ngươi biết, nàng ta muốn làm cái gì.” Tật Hỏa Dục Tú trơ mắt nhìn Sáng Thế Chỉ Thư tượng trưng cho quyền hành của mình bay đi, giọng điệu mỏi mệt: “Ta không cảm thấy ta thực sự đang chơi một ván cờ với nàng ta. Nàng ta chưa từng có đối thủ, đối thủ đấu với nàng ta vẫn luôn ở dưới đáy hồ Nhai Cam.”
Khương Vọng phát hiện mình phán đoán sai về hồ Nhai Cam, bởi vì tin tình báo lúc trước cũng không hoàn chỉnh, mà lúc này Khánh Vương và Tật Hỏa Dục Tú lại giới thiệu một tồn tại hoàn toàn mới! Ngoại trừ Tật Hỏa Dục Tú đại diện cho ý chí của thế giới, và Khánh Vương đại diện cho tồn tại thần bí trong lịch sử Phù Lục, thế giới Phù Lục vẫn còn một lực lượng khác.
Như thế cũng có thể giải thích được vì sao Khánh Vương đã khống chế toàn cục lại còn có thể kiên nhẫn cho tới lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad