Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3183 - Hát một câu đời này không gặp (3)



Chương 3183 - Hát một câu đời này không gặp (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong phủ Võ An Hầu, Võ An Hầu vừa hồi phủ không lâu nửa tựa ở trên bàn sách, một cái tay như lơ đãng che kín khóe mắt, đỡ lấy gương mặt đã trúng tuyển Mỹ Nam Bảng Lâm Truy kia...
Quả thực là nông cạn!
Khương Vọng hắn chẳng qua chỉ là trẻ tuổi một chút, tu vi mạnh hơn một chút, tước vị cao hơn một chút, danh khí lớn hơn một chút.
Nếu chỉ lấy dung nhan luận, làm sao được tính là mỹ nam?
Thế mà còn chỉ xếp sau Lý Chính Thư, Trọng Huyền Tuân, Khương Vô Tà, Kế Chiêu Nam, liệt vào hạng năm mỹ nam đứng đầu ở thành Lâm Truy.
Đám đại cô nương tiểu tức phụ ở Lâm Truy này, quá nông cạn!
Khương Vô Tà dựa vào thân phận hoàng tử mà lên bảng, không nhắc tới.
Kế Chiêu Nam chẳng qua chỉ là bù vào cho đủ số, Trọng Huyền Tuân là làm bộ làm tịch. Nhất là Lý Chính Thư kia, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn được xếp vào hàng đệ nhất? Ngọc Lang Quân cũng sắp thành Ngọc gia gia rồi, có biết xấu hổ không.
Thẩm mỹ của nữ tử Tề quốc quả thực là đáng lo ngại!
Trọng Huyền Thắng rất không vừa lòng với Mỹ Nam Bảng vừa mới ra lò kia, cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối với khiếu thẩm mỹ của thế nhân cho nên ngữ khí cũng không tính là tốt: "Đúng vậy, Bảo Trọng Thanh đối đãi với huynh như vậy, quả thực là tình cảm sâu vô cùng, thậm chí còn vì huynh mà chết. Tang lễ của hắn nếu huynh không tham dự, Khương Thanh Dương huynh chắc chắn sẽ rơi vào mỹ danh bất nhân bất nghĩa!"
"Vì ta mà chết..."
Khương Vọng bình thản ngồi, khóe miệng hơi giật giật.
Trọng Huyền Thắng không thể không thừa nhận, từ góc độ này nhìn sang, dáng dấp hiện tại của họ Khương quả thực không tính là khó nhìn! Nhất là dáng vẻ tựa như trào phúng, nụ cười hơi hờ hững này, rất có mấy phần phong lưu của vương hầu.
Đương nhiên hắn ta hoàn toàn không biết, thời khắc này Khương Vọng hững hờ, là bởi vì đa số tinh lực đã được dùng để đối phó với vết bầm tím trên khóe mắt. Lực đạo của một vị Chân Nhân đương thời, cũng không dễ tiêu mất. Cũng may người họ Khương nào đó đã rất có kinh nghiệm với chuyện này.
"Về sau, nếu ta chủ động đối phó với Bảo gia, vậy cũng càng là bất nhân bất nghĩa?" Vì di chuyển lực chú ý, Khương Vọng lại nói.
Trọng Huyền Thắng nhếch miệng: "Không tệ, còn biết suy một ra ba."
"Bọn họ truyền ngôn như vậy không sợ ta không để ý đến thể diện huân tước, đứng ra vạch trần sao?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng cười: "Đến bây giờ Bảo gia người ta cũng chưa từng thừa nhận, Bảo Trọng Thanh là vì huynh mà chết. Đây chỉ là lời truyền ngôn trên phố, huynh có thể trách lên đầu Bảo gia sao? Bảo gia chỉ nói là Bảo Trọng Thanh là vì đối kháng tà giáo mà chết, vì đại nghĩa mà lấp thân. Làm sao, người đã chết rồi,, Võ An Hầu ngươi với Bảo gia có hận thù cỡ nào còn muốn giẫm một cước lên thanh danh của hắn? Hơn nữa, Bảo Chân Nhân mất trưởng tử trên chiến trường, lại mất thứ tử trong thủy triều tru diệt tà giáo, người già đau lòng, ngươi cứ không màng đến cảm thụ của vị Thống soái Cửu Tốt này như vậy sao?"
Khương Vọng nghĩ nghĩ, thở dài một hơi: "Thủ đoạn của Bảo Chân Nhân, quả thực mượt mà. Không phải là người Bảo Trọng Thanh có thể so sánh."
Hắn lại hỏi: "Huynh cảm thấy, rốt cuộc Bảo Trọng Thanh vì sao mà chết."
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Ta không muốn đoán, cũng không cần đoán. Thế tử của Bảo gia bọn họ, bảo gia lại đóng cửa làm tang sự. Bảo gia nói thế nào, ta nghe thế ấy thôi."
"Tang lễ của hắn ta sẽ đi." Khương Vọng khẽ thở dài: "Dù trước kia thế nào thì người chết oán tiêu, là nên đến thăm một lần."
Đầu năm, lúc Bảo Trọng Thanh đại hôn, mười dặm hồng trang, đầy đường khoác màu, phong quang dường nào?
Cưới kiều thê, có con trai, tiến vào Tắc Hạ Học Cung, có thể nói nhân sinh đắc ý.
Ai ngờ năm này còn chưa hết, hắn ta đã chết rồi.
Mà lại còn chết không rõ ràng, vô thanh vô tức như thế.
Mặc dù Khương Vọng không có hảo cảm với Bảo Trọng Thanh, cũng không tồn tại hoài niệm gì đó nhưng vẫn không thể không cảm thán thế sự vô thường.
Lúc trước, lần đầu tiên hắn gặp Bảo Trọng Thanh ở Lâm Truy, cũng còn vô cùng cảnh giác, cùng thời điểm đó Trọng Huyền Thắng cũng xem kẻ này là nhân vật nguy hiểm. Thậm chí khi đó hắn còn chưa phải là đối thủ của Bảo Trọng Thanh, hắn chỉ có thể đối đầu với môn khách của Bảo Trọng Thanh...
Bây giờ vật đổi sao dời.
Quý công tử thế gia mang theo trọng lễ đến đáp lễ, có yêu mã kéo xe, cao thủ mở đường, phong quang ra sân giờ đã thành xương khô trong mộ.
Ai cũng không thể phủ nhận, Bảo Trọng Thanh quả thực là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng chết là hết, vạn sự thành không.
Lòng dạ, thiên phú, tương lai của hắn ta đều ngừng lại
Giống như huynh trưởng của hắn ta vậy.
"Ta cũng sẽ đi." Trọng Huyền Thắng nói: "Từ nhỏ ta đã biết Bảo Ma Tử, không thể nói đồng bệnh tương liên nhưng ở một mức nào đó, chúng ta rất giống... Nếu như ta không có Thập Tứ, không nhận biết huynh, có lẽ cũng giống như hắn ta."
Không biết vì cái gì, câu nói này đột nhiên khiến Khương Vọng nghĩ tới điều gì đó. Có điều, lúc này hắn không có thời gian để tâm.
Chỉ cẩn thận nhìn Trọng Huyền Thắng một chút, nghiêm túc nói: "Các ngươi hoàn toàn không giống."
"Nói thử xem." Trọng Huyền Thắng thản nhiên dựa vào phía sau một chút, cười cười: "Chỗ nào không giống?"
Khương Vọng cũng cười: "Dung mạo của huynh thuận mắt hơn hắn ta."
"Thuận mắt hơn Bảo Ma Tử cũng không phải là chuyện đáng để người ta vui mừng gì."
"Vậy cái gì mới là chuyện đáng khiến huynh vui vẻ."
"Huynh biết Mỹ Nam Bảng Lâm Truy sao?"
"Có loáng thoáng nghe nói, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, huynh biết ta vốn không để ý mấy thứ hư danh này mà..."
Trọng Huyền Thắng hừ mũi, ngữ khí nghiêm túc nói: "Nhìn vào mắt ta, thành thật nói cho ta biết, ta anh tuấn hơn Trọng Huyền Tuân rất nhiều."
Khương Vọng thành thật nhìn vào mắt Trọng Huyền Thắng, cũng nhìn một lúc lâu, mới sụp mi nói: "Bây giờ ta nói không nên lời."
Trọng Huyền Thắng trực tiếp xì một tiếng khinh miệt: "Đáng đời huynh không có tiền đi ra ngoài, trong túi trống trơn! Huynh là xứng đáng không có tiền!"
Khương Vọng cười ha ha, rồi ngừng, khoát tay một cái nói: "Đi nhanh đi, ngày mai đúng giờ tới đón ta, chúng ta cùng đến Sóc Phương Bá phủ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad