Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1827: Xem xét thi thể

Chương 1827: Xem xét thi thể
"Nâng cao lên chút." Lâm Hữu Tà chỉ huy.
Khương Vọng im lặng nâng lên cao.
"Ngươi nhìn lá phổi này xem." Tay Lâm Hữu Tà nâng một thứ lên, đưa tới trước mặt Khương Vọng.
Thanh Bài thâm niên Khương đại nhân vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi: "Lá phổi này thế nào?"
"Nhìn những điểm sáng rìa ngoài lá phổi này xem."
Lúc này, Khương Vọng mới định thần nhìn kỹ: "Kim nguyên?"
Lâm Hữu Tà nói: "Phổi thuộc tính Kim. Kim nguyên khí tức còn sót lại trong phổi Hoàng Dĩ Hành lại sắc bén, mãnh liệt như thế, ông ta chắc chắn không phải là kẻ nhát gan tham sống sợ chết như lời đồn đại."
"Đương nhiên ông ta khong phải kẻ nhát gan. Dám mạo hiểm trước mặt Hung đồ, đoạt được chức Trấn Phủ Sứ, làm sao có thể là kẻ nhát gan chứ?" Trong đầu Khương Vọng loáng thoáng có ý nghĩ, thế nhưng chưa thể bắt lấy, chỉ về phía Hoàng Dĩ Hành nói: "Chỉ là với ông ta mà nói, cúi đầu trước cường quyền, là chuyện đương nhiên, cũng không phải chuyện sỉ nhục gì."
Lâm Hữu Tà nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, có vẻ như không nghĩ tới hắn lại hiểu rõ Hoàng Dĩ Hành như vậy.
Khương Vọng nói với vẻ thản nhiên: "Sau trận chiến Tề Dương, ta rất quan tâm tới việc tranh giành vị trí Trấn Phủ Sứ, cho nên đã từng điều tra bọn họ một phen."
Lâm Hữu Tà gật đầu, không chút để ý, để lại lá phổi kia về vị trí cũ, rồi lại bới trong khu vực đó một lúc.
"Ngươi giữ phần ngực ông ta đi."
Khương đại nhân bình tĩnh làm theo.
Đầu ngón tay của Lâm Hữu Tà xuất hiện một luồng sáng sắc nhọn. Nàng dùng ngón tay xẹt qua bắp tay trái, đùi bên phải, sau đó thò ngón tay vào trong miệng vết thương, giống như đã cảm nhận được điều gì đó từ vân bắp thịt vậy.
Một lúc lâu sau, mới rút ngón tay ra.
"Thu dọn lại giúp ta đi." Nàng ta nói.
Khương Vọng nhìn về phía đống nội tạng lộn xộn kia, không nhịn được hỏi: "Thu dọn thế nào?"
"Đưa bọn chúng trở về vị trí ban đầu."
Lâm Hữu Tà thuận miệng nói, sau đó lấy một hộp gỗ nhỏ ra, đặt bên cạnh thi thể Hoàng Dĩ Hành, mở nó ra. Trong cái hộp này đựng các công cụ nhỏ như dao, dùi đâm, kéo,... cái gì cũng có.
Cũng không biết dùng để làm gì.
Khương Vọng cũng không muốn biết.
Hắn đeo găng tay bán trong suốt, nét mặt bình tĩnh không thay đổi thu dọn tim, gan, lá lách, phổi, dạ dày,...
Khóe mắt không nhịn được mà giật nhẹ.
Mặc dù khi đối đầu kẻ địch thì hắn chưa từng nương tay, thế nhưng tuyệt đối không có yêu thích nghiên cứu thi thể kẻ khác. Lần này đúng thật là lần đầu tiên của hắn.
Thế nhưng hắn đường đường là Thanh Bài tứ phẩm, tuyệt đối không thể e dè trong những thời điểm này được.
Lại càng không thể rụt rè trước mặt cô nàng Lâm Hữu Tà này được.
Cho nên hắn vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Lâm Hữu Tà vẫn tập trung làm việc của mình, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững. Rất bình thường giống như đầu bếp đang xử lý nguyên liệu nấu ăn vậy, quen thuộc như mỗi ngày đều làm.
Khương Vọng quan sát nàng đang tập trung nghiên cứu thi thể của Hoàng Dĩ Hành thông qua những công cụ nhỏ kia...
Hắn không nhịn được mà bắt chuyện: "Găng tay của ngươi rất không tệ, có thể lĩnh ở Tuần Kiểm phủ à?"
"À, găng tay sao, là đồ thủ công ta tự làm." Lâm Hữu Tà thuận miệng nói: "Đây là găng tay thi mô."
Khương Vọng bỗng có một loại dự cảm không tốt.
Lâm Hữu Tà nói tiếp: "Ẩn trong một bộ thi thể là vô số manh mối, giữa bọn chúng đều có một loại liên kết kỳ diệu, thường thường sẽ chỉ tới đáp án của vấn đề. Thế nhưng bất cứ tác động bên ngoài nào vào, cũng có thể ảnh hưởng tới mối liên kết này, thậm chí phá vỡ nó. Găng tay thi mô có thể ngăn chặn loại ảnh hưởng này."
Nàng ta hơi dừng một lát, nói tiếp: "Găng tay này dùng thịt thối làm tài liệu chính, tử khí là phụ, dùng dầu trong xác chết nấu và luyện thành, lại dùng bí pháp tế luyện. Rất phù hợp với thi thể, có thể dùng để chạm tới thi thể mà không ảnh hưởng tới thi thể."
Khương Vọng bỗng không muốn nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ cảm thấy xúc cảm truyền tới từ mười ngón tay vô cùng trơn trượt, buồn nôn.
Thế nhưng hắn cũng không thể vứt găng tay này đi được, nếu không thì Khương đại nhân hắn nào còn thể diện ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt Lâm Hữu Tà cơ chứ?
Một chữ, "nhẫn"!
Hắn bắt đầu âm thầm đọc thầm Diễm Hoa Phần Thành.
Thời gian trôi qua quá chậm mà!
Lại qua nửa canh giờ dằn vặt, Lâm Hữu Tà mới thu hồi công cụ lại.
"Tiếp đó chúng ta hãy đi tới nơi mà ông ta ngã chết." Nàng thuận miệng nói.
"Được." Khương Vọng nói với giọng bình tĩnh, chậm rãi cởi găng tay ra, đặt trên đài: "Trả lại găng tay của ngươi này."
"Cám ơn nhé." Hắn nói vô cùng có lễ phép.
"Không cần khách sáo như thế."
Lâm Hữu Tà cất hộp gỗ nhỏ đi, lại bắt đầu trang điểm cho Hoàng Dĩ Hành.
Nàng cũng có một bộ trang bị chuyên dành cho việc trang điểm người chết, đó là một bao vải nhỏ, bên trong có đủ loại công cụ, có dây bạc, có bút nhỏ, có kim khâu,...
Nàng vô cùng chăm chú trang điểm, thật giống như đang trang điểm cho mình vậy.
Có vẻ như đã nhận ra sự nghi hoặc của Khương Vọng, nàng thuận miệng giải thích: "Bởi vì do ta đã làm xáo trộn manh mối, cho nên ta phải khôi phục nó lại. Như vậy nếu như cuối cùng ta vẫn không tra ra được manh mối gì... có lẽ do năng lực không đủ, hoặc là đột tử tại nơi nào đó, thì những bộ đầu tiếp nhận điều tra vụ án này còn có thể dựa vào đây mà điều tra tiếp."
Khi nói những lời này, nàng vẫn rất bình tĩnh
Cũng nói rất tự nhiên.
Giống như nàng sinh ra là để tra án, bản thân nàng cũng là một bộ phận nào đó trong vụ án. Tựa như những công cụ mà nàng luôn mang theo bên người vậy, có tác dụng cố định, cũng có thể thay thế bất cứ khi nào.
"Cần ta hỗ trợ hay không?" Khương Vọng hỏi một câu rất tu từ.
"Không cần, việc này cần sự tinh tế." Lâm Hữu Tà nói.
Khương Vọng bị coi thường, thế nhưng hắn cũng không tức giận, mà còn như trút được gánh nặng vậy.
"Được." Khương Vọng nói: "Ta ra ngoài xem xét xem sao."
Lâm Hữu Tà cũng không ngẩng đầu, nói: "Xin cứ tự nhiên."
Khương Vọng bình tĩnh đi ra căn phòng chứa thi thể này, bên ngoài là đường đi được bóng đêm bao phủ.
Thành Chiến Hành tối nay, là im ắng.
Mặc dù Khương đại nhân rất muốn rống to vài tiếng.
Dòng nước nhanh chóng lưu chuyển giữa các ngón tay, tẩy rửa khắp mọi ngõ ngách trên bàn tay rất nhiều lần.
Khi dòng nước do đạo nguyên ngưng tụ lại bị đẩy ra phía xa, trên tay lại xuất hiện từng ngọn gió, thổi sạch bàn tay, mới có thể đánh tan cảm giác khó chịu của hắn.
Một câu trong những lời nói của Lâm Hữu Tà làm hắn ấn tượng nhất đó chính là:
"Ẩn trong thi thể là vô số manh mối."
Đây là một câu trần thuật vô cùng lạnh nhạt.
Khương Vọng không khỏi nghĩ ngợi, trong mắt cô gái này, thật sự không có máu thịt nội tạng hay sao?
Danh bộ Lâm Huống, tới cùng là loại người như thế nào. Mới có thể làm cho con gái của mình, thành lập được loại nhận biết này đối với thế giới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad