Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 844: Ý Tưởng

Chương 844: Ý Tưởng
Những chuyện này đương nhiên không cần nói nữa.
Bây giờ nàng ta đã có thành tựu siêu phàm, trở thành một trong những người phụ trách trấn sảnh, "cha mẹ" kia thật ra đã sớm tìm đến.
Nam nhân nát rượu, thô bạo, mặt mũi đáng ghét và một phụ nhân vô cùng nhu nhược, sinh mà không dưỡng, ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được kia.
Nàng ta đã gặp bọn họ rồi.
Cũng đã đưa ngân lượng đuổi đi rồi.
Chẳng qua đôi vợ chồng đáng thương này lúc trở về gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bất hạnh bị sơn tặc giết chết.
Còn về việc vì sao sơn tặc lại biết trên người bọn họ có tiền tài, lại vì sao sau khi cướp được rồi còn ra tay giết hại, chuyện này, vĩnh viễn sẽ không ai biết được.
Bởi vì những... sơn tặc kia, không lâu sau đó đã bị tiêu diệt rồi.
Độc Cô Tiểu đồng ý với Khương Vọng sẽ về thăm quê một chuyến, nhưng thật ra nàng ta cũng không biết phải thăm cái gì.
Tóm lại chỉ cần nghe lệnh là được, trở về một chuyến đi.
Nàng ta có suy nghĩ và tâm tình của mình.
Nhưng nàng không muốn làm trái lại quyết định của Khương Vọng.
Sắp xếp tốt cho Hướng Tiền và Độc Cô Tiểu, trấn Thanh Dương cũng không còn chuyện gì nữa.
Tất cả hành lý đều đã được cất trong hộp trữ vật, Khương Vọng một người một kiếm, tiêu sái đi ra ngoài.
Đội buôn đi Dung quốc, đã sớm chờ bên ngoài trấn rồi.
Người phụ trách đội buôn họ Tiêu, là một nam nhân trung niên rất bình thường.
Nhưng thật ra là một người rất biết chừng mực, sau khi Khương Vọng ngồi vào xe ngựa, ông ta liền chưa từng đến quấy rây, không quấn lấy Khương Vọng để nịnh bợ.
Doãn Quan vẫn mặc Nặc Y, lặng lẽ trốn trong một chiếc xe chở hàng hóa khác.
Biên cảnh giới nghiêm, nghĩa là mỗi một người ra vào đều phải xác minh thân phận, nhất định phải có lai lịch trong sạch thì mới được ra vào. Tình trạng chỉ cần nộp thuế qua cửa thì có thể ra vào như ngày thường.
Mỗi một tòa thành của Tề quốc đều có một trận pháp cảm ứng để tránh việc tiết lộ bí mật của tòa thành đó. Nó cũng là một phần của đại trận hộ quốc, phẩm cấp rất cao. Một khi có đạo thuật dao động, lập tức có thể phản ứng lại.
Còn Nặc Y thậm chí còn không thể xem là pháp khí, vì hiệu quả của nó đến từ lớp da ngụy trang của Nặc Xà vương, lại dùng thủ pháp đan dệt thiên y vô phùng. Nặc Xà là loại sinh vật chỉ có ở nguyên giới Sâm Hải, bên ngoài không có mấy ai đã từng nhìn thấy, cũng sẽ không bị chú ý.
Đây cũng chính là điểm dựa cho kế hoạch của Khương Vọng.
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ, nhưng cũng khó có thể hoàn toàn yên ổn được.
Dù sao Nặc Y có thể giúp ra khỏi thành không vẫn chưa biết được. Một khi bị phát hiện, hắn nhất định phải lập tức phản ứng.
Ngay lúc trong lòng đang âm thầm cân nhắc mỗi một chi tiết thì màn xe khẽ nhúc nhích.
Doãn Quan chui vào trong xe ngựa.
Khương Vọng rất không thích chuyện ngoài ý muốn, hắn nhíu chặt lông mày lại.
Nhưng giọng nói của Doãn Quan vẫn vang lên như cũ: "Khương Vọng, ta có một ý tưởng mới."
Dù đối phương là Doãn Quan, là Tần Quảng Vương thủ đoạn nham hiểm.
Khương Vọng vẫn bày tỏ sự bất mãn của mình: "Đã chuẩn bị nhiều đến vậy, nhưng đi đến bước này ngươi mới nói có ý tưởng mới?"
Thế nhưng hắn biết rõ hạng người như Doãn Quan, nếu không hoàn toàn tin tưởng thì cũng rất bình thường.
Chuyện đến nơi mới trở quẻ chính là để người khác nhìn không thấu, để bọn người đang ngầm có ác ý không thể kịp thời nhắm đến.
Doãn Quan chưa chắc nghi ngờ Khương Vọng, nhưng đây chính là cách y sẽ chọn.
Không đặt hy vọng lên người khác, chỉ tin tưởng chính mình.
"Trước tiên, ngươi nghe ý kiến của ta, rồi sau đó nói ra ý kiến của mình. Được chứ?" Doãn Quan nói.
Khương Vọng không tỏ thái độ.
Doãn Quan chợt hỏi: "Ngươi biết để bắt được ta thì bên phía Tề đình đã bỏ ra phần thưởng gì không?"
Khương Vọng đã từng tham gia truy nã, nên đương nhiên biết phần thưởng là gì.
Nếu có manh mối về bất kỳ một Diêm La nào của Địa Ngục Vô Môn thì sau khi được chứng thực và truy nã về quy án. Tứ phẩm trở xuống sẽ thăng quan một bậc, tùy ý chọn ba bộ bí pháp đồng giai từ quốc khố.
Không thể nói khen thưởng không hậu hĩnh.
Đây mới chỉ là phát hiện manh mối thiết thực mà thôi. Cũng chỉ là đánh tiếng với quan phủ, căn bản không cần mạo hiểm. Còn Tứ phẩm trở lên muốn tranh thưởng thì đương nhiên là giết chết hoặc bắt giữ Diêm La.
Nếu không phải Thập Điện Diêm La đều là cường giả hiếm có, người thường căn bản không thể dính líu đến được thì cả Tề quốc đã sớm bị đào sâu ba thước rồi.
"Khen thưởng rất hậu hĩnh. Cho nên?" Khương Vọng hỏi lại.
Doãn Quan mặc Nặc Y cho nên không nhìn thấy sắc mặt, nhưng giọng nói của y lại rất bình tĩnh: "Dùng quyền hạn thanh bài của ngươi, thông báo hành tung của ta cho bọn chúng. Dẫn Nhạc Lãnh đến."
Nếu là người bình thường, khẳng định sẽ cho rằng Doãn Quan đang thăm dò.
Nhưng Khương Vọng không nghĩ như vậy. Bởi vì loại người như Doãn Quan dù muốn thăm dò cũng sẽ không rõ ràng như thế.
"Ngươi muốn làm gì?" Khương Vọng nhíu mày.
Nếu y muốn truyền tình báo đến cho Nhạc Lãnh, vậy thì chắc chắn không thể là tình báo giả. Bằng không chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Cho nên hành tung của Doãn Quan nhất định sẽ bị đội truy nã nắm giữ. Dưới hiện trạng này, quyết định của Doãn Quan chẳng khác nào tìm chết.
"Thấy ngươi không có bán đứng, ta thật cảm động. Cho nên dự tính cho ngươi lãnh chút phần thưởng, thăng quan này nọ. Chậc, thanh bài Tứ phẩm cũng rất uy phong à nha."
"Dù ngươi thật sự muốn tốt cho ta, thì cũng không cần tự mình tìm chết" Khương Vọng nói: "Ngươi có bảo vật gia truyền gì thì bây giờ cho ta luôn cũng được."
Doãn Quan hoàn toàn chẳng để ý đến nửa câu sau của hắn, chỉ hỏi: "Ta không giống người sẽ tự tìm đường chết sao?"
"Ngươi là người tiễn người khác lên đường chết." Khương Vọng nói.
Nếu Doãn Quan muốn tìm chết, thì lúc trước cứ để Quy Thú ăn là được. Việc gì phải chạy khỏi Hữu quốc, giày vò nhiều chuyện như vậy.
"Vậy ta nói cách khác." Dường như Doãn Quan đã khẽ cười một tiếng: "Bây giờ, nhóm Diêm La dưới trướng ta còn đang chật vật giãy giụa ở quận Bích Ngô, cũng không biết đã chết mất bao nhiêu. Việc này khiến lòng ta nóng như lửa đốt. Làm thủ lĩnh, ta quyết định phải gánh vác trách nhiệm. Ta muốn tạo động tĩnh ở biên cương, một động tĩnh thật lớn. Để tìm cơ hội cho bọn họ bỏ trốn đến quần đảo ven biển"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad