Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2312: Trăng sáng khi xưa (1)

Nhưng dưới tình huống như thế, Thái Dần hắn ta vẫn mặt dày cầm viên Nguyên Phách đan kia.
Hắn ta không biết Hạng Bắc đã rất nỗ lực rất cố gắng, thậm chí có thể nói là hạ thấp kiêu ngạo cúi đầu chịu thua cầu tình người ta vì nó sao?
Hắn ta quá biết!
Bởi vì, hắn ta đã từng trải qua tình cảnh này ở Thái thị rồi.
Nhưng hắn ta vẫn cầm.
Hắn ta có thể nói mình không có lựa chọn nào khác.
Nhưng Hạng Bắc ngồi đó, gác ngang kích, một mình, thản nhiên, lạnh nhạt, gánh chịu tất cả, không nhắc một lời tới khốn cảnh của mình.
Làm sao hắn ta có thể dùng lý do này để trấn an mình?
Hắn ta cáo từ ngay trong đêm, hốt hoảng rời khỏi cảnh nội Sở quốc, cố nhiên là vì cảnh giác với Khương Vọng, nhưng chẳng lẽ không phải vì muốn trốn tránh cảm giác bất an kia sao? Cảm giác day dứt như cỏ dại điên cuồng sinh sôi lan rộng không thể ngừng. Hắn ta phẫn nộ với chính bản thân mình, phẫn nộ với thế đạo này, với những lão ngoan cố trong những gia tộc kia, với những kẻ vô năng lại chiếm ngôi cao trong triều chính kia... đầy một cõi lòng phẫn nộ!
Người cũng nên có chỗ dứt bỏ, thật sao?
Hắn ta không ngừng bay thật nhanh, lướt qua bóng núi bóng cây.
Trong bóng đêm vô tận, hắn ta mê man nghĩ mãi mà không có nổi đáp án.
Chợt có một tiếng động vang lên như tiếng kiếm ngâm, bắt đầu từ hoang dã, vọng khắp cả đêm dài...
"Xin dừng bước!"
Không thấy kiếm khí, nhưng có sát khí.
Âm thanh rơi xuống như kiếm hoành.
Thái Dần sợ hãi cả kinh!
Ngũ phủ cùng động, hắn ta lách mấy trượng sang phải, bước chân giữa không trung, lật tay nắm chặt một trận bàn, nhìn thẳng phía trước.
Khi ấy, đêm dài không trăng, trời đất ám trầm.
Có ngọn núi hiểm trở dựng đứng giữa thiên địa.
Có một người ngồi trên đỉnh núi, thân hình thẳng như kiếm.
Như đỉnh của đỉnh núi.
Người này mày kiếm môi mỏng, khuôn mặt lạnh lùng, ngọc quan buộc tóc.
Tay traí nắm lấy vỏ kiếm, vỏ kiếm cắm vào trong núi đá.
Dường như vỏ kiếm này xuyên qua cả tòa núi, tay của kẻ này như giữ cổ họng của ngươi.
Hắn ta chỉ nhìn vậy thôi, mà sát ý vô cùng vô tận đã đắm chìm trong ngươi sâu như giếng cổ.
Người này, càng nhìn bình tĩnh, cảng thấy lãnh khốc.
Thái Dần xác định mình không có thù oán gì với người này, nhưng sát khí của hắn ta quả thực... quá nồng đậm! Thái Dần không tự chủ được mà kéo căng thân thể, diêu ứng tinh lâu, tụ lên Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình.
"Đề phòng cái gì?" Người ngồi một mình trên đỉnh núi lại nói: "Ta muốn giết ngươi chỉ cần một kiếm.
Không nghi ngờ gì, câu nói này rất chọc người ta phẫn nộ.
Trong lời nói còn không thèm che giấu sự khinh miệt, hoàn toàn không cho thiên kiêu Hạ quốc hắn ta tí mặt mũi nào.
Nhưng người trước mắt này...
Thái Dần nhận ra hắn ta.
So đo sự khinh miệt khiến người ta phẫn nộ kia, thì với bản thân yếu đuối lúc này, có lẽ câu nói kia của đối phương là thật.
Hắn ta nắm chặt trận bàn còn sót lại trong tay, cuối cùng vẫn áp chế ngạo khí, tạm thời nuốt xuống tất cả bất mãn, chỉ nói: "Ngươi muốn giết Thái Dần ta? Nam Đấu Điện có biết việc này không?"
Người ngồi trên đỉnh núi kia cười nói: "Ngài mạch cắt cỏ, Nam Đấu Điện cần gì phải biết?"
Thái Dần cũng không nổi giận vì mình bị so sánh với cỏ dại, chỉ nghiêm túc nói: "Thái thị nhất định sẽ biết, đương nhiên nhất định Nam Đấu Điện cũng sẽ biết.
Người trên đỉnh núi trầm mặc một lát, đột nhiên lắc đầu: "Xem ra ở trong Sơn Hải Cảnh ngươi đã bị dọa không nhẹ, bây giờ đã mất hết kiên quyết rồi, coi như bỏ!"
Lúc này Thái Dần lại rất thong dong. Chỉ cần đối phương không nổi điên, không có ý định mưu phản Nam Đấu Điện sẽ không giết mình vào lúc này.
Đương nhiên hắn ta vẫn chưa thu lại kình lực, trận bàn vẫn nắm trong tay, chỉ nói: "Tốt thì dạy nhiều người, chăm thì dạy ít người, chờ đến lúc ta đậy nắp hòm ngươi hẵng đến kết luận về ta cũng không muộn. Đương nhiên, cứng quá dễ gãy, đến lúc đó nói không chừng là ta đến kết luận về ngươi đấy.
"Rất tốt. Nam tử trên đỉnh núi cười cười, thu lại bớt sát khí nhưng lại khiến ngta cảm thấy nguy hiểm hơn, nói: "Bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện này của ngươi càng khiến ta cảm thấy ta không tìm lầm người.
"Ồ? Ngươi nửa đêm đứng đây hóng gió là cố ý tới tìm ta à?" Thái Dần hơi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nắm được một chút chủ động: "Ta cũng không nhớ chúng ta có giao tình gì?
Nào chỉ là không có giao tình.
Nam Đấu Điện là tông môn đỉnh cấp của Nam Vực, trụ sở của tông môn ở ngay phía chính tây Lý quốc. Dường như song phương chẳng có gì liên quan, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được ngọn nguồn. Trong lịch sử, khi Hạ quốc thế lớn, đánh đông dẹp bắc, các quốc gia xung quanh có nước nào tha không đánh. Mà nều không có đại tông như Nam Đấu Điện này ủng hộ, Lý quốc làm sao có thể ở ngủ say ngay bên cạnh con hổ đang ngồi?
Nếu nói cho thật rõ, Thái Dần hắn ta và Dịch Thắng Phong nên có mâu thuẫn chồng chất mới phải.
Thái Dần thăm dò, Dịch Thắng Phong chẳng buồn cho ý kiến, chỉ nói: "Tối nay tới tìm ngươi là có một chuyện muốn hỏi"
Thái Dần nhìn hắn ta.
Ý kia là...
Đây là thái độ tới hỏi chuyện à?
Nhưng có vẻ Dịch Thắng Phong chẳng nhìn ra được bất mãn của hắn ta, hoặc có thể nói, căn bản chẳng quan tâm, chỉ tiếp tục lầm lì hỏi: "Bây giờ ngươi đã rời sân, nhưng trong Sơn Hải Cảnh có từng giao thủ với Khương Vọng chưa?"
Thái Dần hỏi ngược lại: "Từng giao thủ thì sao? Chưa từng thì thế nào?"
"Xem ra là đã từng giao thủ, thậm chí, ngươi bị chính hắn đào thải. Dịch Thắng Phong nhìn hắn ta với ánh mắt chắc chắn sâu tận xương tủy, lại nói: "Ta biết năng lực của ngươi, cũng tin tưởng phán đoán của ngươi. Nói cho ta một chút đi, thực lực hiện tại của Khương Vọng... thế nào?"
"Nếu ta nói ta không biết thì sao?" Thái Dần hỏi.
"Ngươi là người thông minh" Dịch Thắng Phong nói.
"Cao đồ Nam Đấu Điện mà lại quan tâm đến thiên kiêu Tề quốc Khương Thanh Dương..." Thái Dần có vẻ hăng hái: "Bằng hữu của hắn? Kẻ địch của hắn?"
Nếu là bằng hữu thì không cần phải hỏi thăm qua mình.
Hắn ta hỏi như vậy chỉ vì muốn có thêm được nhiều tin tức hơn thôi, muốn biết rốt cuộc giữa Dịch Thắng Phong và Khương Vọng có bao nhiêu gút mắc? Dịch Thắng Phong muốn thông tin từ hắn ta, hắn ta cũng muốn biết thông tin từ Dịch Thắng Phong.
1307 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad