Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2859 - Đi sứ phương bắc (1)



Chương 2859 - Đi sứ phương bắc (1)




Chương 2859: Đi sứ phương bắc (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại nói tiếp, cho dù là hai trăm duệ sĩ Thiên Phúc quân có kết thành quân trận, cũng hầu như không thể can thiệp vào trận chiến cấp bậc hiện tại của Khương Vọng, ý nghĩa của hộ vệ hầu như bằng không.
Nhưng Khương Vọng chuyến này đại diện cho quốc gia, nghi trượng cần có vẫn phải có.
Ở quận Hành Dương cáo biệt một đám người đưa tiễn, có hai trăm duệ sĩ cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh, Khương Vọng ngồi một mình trên xe ngựa đặc chế để đi sứ, lên đường về phía bắc.
Lâm Truy mọi chuyện đều yên bình, không có gì phải lo lắng.
Quận trưởng mới nhậm chức của quận Hành Dương là Lâu Tử Sơn, đưa tiễn mười dặm, lưu luyến chia tay ở biên thành.
Hiện tại, Võ An hầu đương nhiên là niềm kiêu ngạo của đất Dương.
Mà trong ba quận đất Dương, quận Hành Dương là kinh đô cũ của Dương quốc, tất nhiên là mạnh hơn hai quận còn lại. Sau khi Hoàng Dĩ Hành chết, quận trưởng quận Xích Vĩ Cao Thiếu Lăng lần nữa mưu cầu chuyển đến cai trị Hành Dương, nhưng bởi vì Cao thị Cận Hải chưa đủ nội tình, không thể thành công.
Không ngờ người cười cuối cùng lại là Lâu Tử Sơn này. Người này thật ra… không phải xuất thân từ thế gia gì, cũng không nghe nói có chỗ dựa là vị đại nhân vật nào. Khương Vọng cố ý xem qua bài đ giá của Chính Sự đường là “Đối nội hơn người”, nhìn nó đánh giá con người, liền cũng có ý kết giao. Chuyện lần trước Thập Tứ mất tích, hắn ta cũng đã giúp đỡ.
Ngoài ra, Điền An Thái trên chiến trường phạt Hạ đã biến thành một người điên, tất nhiên không thể đảm đương chức vị quận trưởng quận Nhật Chiếu nữa. Đây coi như hi sinh vì tổ quốc, triều đình không thể đoạt quyền, cho nên để một vị tộc lão Điền gia kế nhiệm, trước đó Điền Thường vẫn luôn muốn có vị trí này, vì thế rất nỗ lực, nhưng cuối cùng không thể đạt được mục đích.
Nghe nói là nhân tuyển sau cùng do Điền An Bình chỉ định.
Chi tiết trong đó Khương Vọng cũng không rõ lắm. Sau khi thành tựu Động Chân, quyền lên tiếng của Điền An Bình ở Điền gia hiển nhiên lại tăng lên, Điền Thường liên hệ với Khương Vọng, cũng càng thêm cẩn thận. Sau khi phạt Hạ trở về, hầu như không hề liên hệ.
Khương Vọng cũng không phải nhất định phải lợi dụng hai người Điền Thường, Điền Hòa làm gì đó, chỉ là đối với một nhân vật nguy hiểm như Điền An Bình, có mấy phần đề phòng theo bản năng. Trên tay cầm mấy quân át chủ bài, cũng có thể an tâm hơn một chút.
Lúc này đi Mục quốc, xa xôi vạn dặm, đối với Khương Vọng mà nói, vẫn nên tu hành thôi.
Ngoại trừ việc Kiều Lâm thật sự quá lắm mồm, thỉnh thoảng lại tới nói với Khương Vọng một số truyền thuyết trong quân ít ai biết, thì hầu như không có chuyện gì khác.
Khương Vọng cũng không ngần ngại, tán gẫu với hắn ta mấy câu.
Thuận miệng đáp mấy câu ngược lại cũng không đến nỗi ảnh hưởng tới tu luyện.
“Chúng ta hiện tại đến nơi này, trước kia rất loạn lạc, được gọi là mộ trâu nằm. Trịnh quốc, Khúc quốc tranh giành không thể dàn xếp, mấy nước nhỏ xung quanh cũng bị càn quấy đến mức không yên bình. Còn có rất nhiều trộm cướp, đều hoạt động lén lút ở đây.” Kiều Lâm hăng hái bừng bừng giảng đạo: “Sau khi đánh xong trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên, đôi bên đều an phận hơn nhiều. Tề quốc chúng ta và Cảnh quốc, bọn họ phải chọn đứng về một phía.”
Một đội trưởng nho nhỏ, giải thích đại thế thiên hạ với Võ An hầu đương triều, cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Lúc ở Hoàng Hà Chi Hội, hắn ta còn từng giải thích chiến đấu cho Võ An hầu nữa kìa!
Nói cách khác, lúc đó Võ An hầu đoạt được hạng nhất Hoàng Hà, hắn ta cũng có công cống hiến, đúng không?
Trong quân có rất nhiều người không tin, lúc này nhiều người nhìn thấy như vậy, sau này từng đám đều tự vả mặt đi.
“Đánh thật sao?” Khương Vọng hỏi.
“Còn không phải sao! Não chó cũng sắp đánh lòi cả ra rồi.” Kiều Lâm lời thề son sắt: “Cũng chính là lo lắng về thái độ của chúng ta và Cảnh quốc, nếu không thì Trịnh, Khúc đã sớm một mất một còn.”
Khương Vọng hiện tại là cao tầng Tề quốc hàng thật giá thật, đương nhiên biết hai nước Trịnh, Khúc vẫn luôn minh tranh ám đấu, dùng phương thức tương đối kịch liệt, tranh thủ độc lập cho mình.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà giễu cợt Kiềm Lâm vô tri, mà hơi hăng hái nói: “Ngươi cũng hiểu rõ tình hình của Trịnh quốc sao?”
Hiện tại, nơi có tên là Mộ Trâu Nằm này, nằm giữa hai nước Trịnh Khúc, cũng không biết vì sao lại được gọi như vậy. Nhưng đất đại thật sự cực kỳ rộng lớn, dưới sự ngầm đồng ý của hai nước Trịnh Khúc, quả thật đã loạn lạc rất nhiều năm.
Lúc này màn xe hơi vén lên, Kiều Lâm đoạt công việc của phu xe, cầm lấy dây cương, rất tự tin nói: “Trịnh quốc ấy mà, quốc quân của bọn họ không được. Già rồi mới dựa vào quốc lực, miễn cưỡng thành tựu Thần Lâm, tu vi rất không ổn định, muốn siêu thoát quan đạo là chuyện không thể…
Muốn tiến thêm một bước cũng không làm được. Lại không thể thoái vị, hiện tại thoái vị thì tu vi sẽ đảo ngược, sẽ phải chết. Chỉ có liên tục tiêu hao quốc vận mới giữ được tu vi giữ mạng. Văn võ đại thần bên dưới liều sống liều chết làm việc, mới đủ để ông ta sống đến 170 tuổi, cũng không biết Trịnh quốc còn có thể giữ mạng cho ông ta thêm bao nhiêu năm.
Khương Vọng như có điều suy nghĩ hỏi han: “Trịnh quốc không phải còn có Cố Sư Nghĩa sao? Ông ta mặc kệ?”
Nói đến Cố Sư Nghĩa, giọng Kiều Lâm cũng mang theo ý kính trọng: “Cố đại hiệp đã sớm không để ý đến quốc sự, trừ khi gặp phải họa diệt quốc, nếu không sẽ không ra tay. Hoàng thất Trịnh quốc cũng vì có một Cố đại hiệp, nếu không dựa vào quốc quân hiện tại, sớm đã bị người kéo xuống ngựa rồi.”
Cố Sư Nghĩa trong thiên hạ có mỹ danh hào hiệp, truyền đi rất xa, ngay cả sĩ tốt Thiên Phúc quân như Kiều Lâm, lúc nói đến người này, cũng đạo lý rõ ràng.
Nghĩ đến đại hiệp, Khương Vọng lại nghĩ đến đại hiệp Ngụy quốc Yến Thiếu Phi. Đó cũng là một nhân vật khiến người ta bận lòng, sau lần ở Hoàng Hà Chi Hội, chưa nghe thấy tin tức gì về người kia, cũng không biết đã đi nơi nào.
Hoặc là một ngày nào đó có thể lần nữa danh chấn thiên hạ, hoặc là từ đó về sau sẽ không xuất hiện trước mặt người đời nữa, cũng không phải chuyện lạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad