Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 666: Vật lộn với rắn

Chương 666: Vật lộn với rắn
Phía Khương Vọng vẫn chưa để ý tới đan hoàn giải huyết độc mà Thanh Bát Chỉ quất tới, mà trực tiếp ngừng thở đi phía trước!
Miệng vết thương của Nặc Xà vương phun ra số lượng lớn máu tươi, một mặt thì huyết độc này sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người, mặt khác lại là lấy máu tươi rửa sạch khí tức đạo thuật "Truy Tư" lây dính trên người.
Từ lần đầu tiên xuyên qua Vùng đất Nặc Xà, cuối cùng lấy Diễm Lưu Tinh bỏ chạy, Khương Vọng đã khắc sâu nhận thức được chuyện này.
Nặc Xà vương thật sự có được trí tuệ có thể so sánh với Nhân tộc!
Tuyệt đối không thể coi nó như dã thú, hung thú tầm thường.
Ưu thế không gì sánh được thật sự của Nặc Xà vương nằm ở chỗ "Ẩn nấp"
mà không phải ẩu đả chính diện.
Hai bên đều cực kỳ hiểu điểm này.
Nặc Xà vương chủ động phun trào máu tươi "Rửa" đi khí tức đạo thuật, Khương Vọng từ bỏ chiến lược an toàn xoay người lấy đan, mạo hiểm vọt tới trước, đều là đang tranh đoạt quanh điểm này.
Chỉ trong chớp mắt, đã đủ để quyết định thắng bại chuyến này!
Khương Vọng vọt tới trước, đồng thời Thanh Cửu Diệp cũng thức tỉnh từ hôn mê.
Y không kịp nghĩ lại mà sợ hãi, chỉ trực tiếp nhún người nhảy bật lên, rút mũi tên kéo cung, muốn bắn tên.
Y bày ra ý thức chiến đấu tuyệt vời.
Nhưng Nặc Xà vương lấy máu rửa thân chỉ vòng qua một thân cây thì đã biến mất trong tầm nhìn.
Lấy đôi mắt nhạy bén dễ dàng bắt giữ chim bay cá nhảy của y mà lúc này cũng không nhìn ra được bất cứ sơ hở gì.
Tên đã trên dây, nhưng không biết bắn vào nơi nào.
Mà Khương Vọng thì lao đã gần.
Hắn không hề chần chờ, ngón trỏ tay trái lại bay Yên Vụ thảo lên đại diện cho Truy Tư lần nữa.
Cây cỏ nhỏ dạng sương khói đánh một vòng, lại không chỉ đến vị trí nào.
Với khả năng ẩn nấp của Xà vương Nặc Xà, căn bản không phải Truy Tư cấp bậc này có khả năng phát hiện.
Nhưng Khương Vọng chém ngang một kiếm, quả quyết sắc bén, trực tiếp trảm lên một "Cành cây"
Hắn phát hiện!
Nặc Xà vương ăn đau nên lộ ra dấu vết, thân thể đột nhiên không kịp phòng bị đã bị thương thêm, trong đồng tử dựng thẳng có cảm xúc kinh hãi.
Hiển nhiên nó không cách nào lý giải, rõ ràng đã trả giá để rửa đi khí tức đạo thuật, vì sao nó còn bị phát hiện. Chẳng lẽ đạo thuật truy tung kia huyền diệu đến tận đây? Phảng phất như chuyên sinh ra để khắc chế nó!
Nhưng nó cũng không kịp nghĩ lại mấy vấn đề này.
Nếu như không thể ẩn nấp nữa, Nặc Xà vương lập tức bổ nhào tới, quyết định tàn nhẫn mà liều mạng ngay tại đây.
Nó há cái miệng máu ra.
Tê!
Cái lưỡi rắn đánh ra như kiếm.
Đang!
Trường Tương Tư và lưỡi của Nặc Xà vương đánh vào nhau, vang lên âm thanh réo rắt.
Cũng vào lúc này, trên răng rắn trắng bệch lóe lên ánh sáng loáng, một luồng nọc độc bắn cực nhanh ra ngoài, mở ra một tấm lưới nọc độc trên không trung, đổ ập về hướng Khương Vọng.
Tựa như một ánh trăng sáng đang dâng lên, Khương Vọng không kịp né tránh, trực tiếp nổ ra một Kiếm Quang Chỉ Viên tại chỗ, giống như hóa thành thực chất.
Luồng nọc độc kia văng lên trên "Viên" đó, sau đó chảy xuống mép "Viên"
không dính lại chút nào.
Nặc Xà vương bắt đầu liều mệnh, bầy rắn nó thống ngự cũng hoàn toàn phát cuồng vào lúc này, hoàn toàn không màng tất cả, bất quan tâm hy sinh mà tấn công mọi người.
Tê tê tê, tê tê tê ~ Vết thương trên người Thanh Thất Thụ càng ngày càng nhiều, nhưng y chỉ cắn răng chịu đựng, không biết vì sao, nhưng trước sau chỉ có động tác phòng ngự.
Tô Kỳ thì có phong cách hoàn toàn khác với y, lúc này hành động của Tô Kỳ cũng bắt đầu khó khăn, không còn nhẹ nhàng mờ ảo như ban đầu nữa.
Thuốc giải huyết độc của Vũ Khứ Tật rất có hiệu quả, Thanh Cửu Diệp đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cây cổ thụ mà y và Thanh Bát Chi đang đứng cũng đã bị bầy rắn vây quanh tầng tầng lớp lớp, trước khi càn quét hết bên này thì họ không có thừa bao nhiêu sức lực.
Thanh Bát Chỉ một tay quất mạnh dây leo, một tay cầm cây lao múa loạn, đâm thủng từng con rồi từng con rắn, lại phối hợp với tài bắn cung xuất quỷ nhập thần của Thanh Cửu Diệp, mới khó khăn lắm củng cố được phòng tuyến.
Chỉ có Vũ Khứ Tật xa xa tránh đi chiến trường mới coi như nhẹ nhàng, nhưng nhìn tình thế nguy cấp như thế, hắn ta cũng không nhẹ nhàng thoải mái nổi.
Ở Đông vực có một cốc Đông Vương, trừ nó ra thì tất cả tông môn y đạo đều ảm đạm không ánh sáng. Nói khó nghe một chút thì tầm thường như con kiến. Nói hiện thực một chút thì căn bản không ai coi trọng!
Tu sĩ cốc Đông Vương vừa xuất hiện thì đến nơi nào cũng là khách quý, được người ta tôn kính.
Nó không về thuộc về Tề quốc, nhưng mạnh như Tề quốc cũng phải khách khách khí khí với nó.
Nhưng mà y tu xuất thân từ tông phái khác thì sao? Cứ như sinh ra đã thua kém một bậc.
Ở Đông vực, chỉ có y tu xuất thân từ cốc Đông Vương, mới xem như y tu bình thường.
Những y tông khác đều được xưng là "Cái khác"
Bình thường tu sĩ y đạo không giỏi về chiến lực. Mà nếu nói về trị bệnh cứu người, thật ra rất khó có đất dụng võ ở giới tu hành.
Tu sĩ siêu phàm có thể kháng được đa số thương thế, bản thân cũng chỉ cần điều dưỡng cho tốt. Như Khương Vọng còn có được Hoa Nuốt Độc, còn hiểu chút thuật Bồi Nguyên nữa, mà càng không cần phải nói đến thuật Nhục Sinh Hồn Hỏi.
Gặp được thương thế, chứng bệnh khó có thể giải quyết, thường mọi người cũng chỉ nghĩ đến cốc Đông Vương.
Có một vài thế gia thà rằng tự mình bồi dưỡng tu sĩ y đạo, cũng chướng mắt những y tông bình thường đó.
Cũng đều là tu sĩ siêu phàm, cũng được tôn sùng ở trước mặt phàm nhân.
Nhưng những chứng bệnh mà y sư bình thường đó có thể giải quyết, thật sự cần dùng đến sức mạnh siêu phàm của bọn họ sao?
Nói một câu buồn cười nhưng chua xót, thậm chí Vũ Khứ Tật hắn còn từng bị người ta thỉnh đi đỡ đẻ!
Có vài y tông còn có thể ôm lịch sử huy hoàng ngày trước để tự thôi miên mình, nhưng tổ sư của Kim Châm Môn lại chính là đồ đệ bị vứt bỏ của cốc Đông Vương, nào có lịch sử gì có thể khoác lác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad